Chương 1334: Tội ác nảy sinh 1
“Rồi ạ.” Bảo Thụ gật đầu. Cậu bé nhìn Gia Di rồi lại quay đầu nhìn bà nội, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đã chuẩn bị dâng lên cảm xúc tuyệt vọng.
Gia Di đi đến bên giường, vừa ngồi xổm xuống thì đã bị kéo vào dòng chảy hình ảnh.
Bà cụ đầu đầy tóc bạc vốn đang nằm trên giường xem TV, bỗng nhiên thấy mót tiểu bèn dựa vào tường, chống tay lên ghế, nhích từng bước một vào nhà vệ sinh.
Lúc quay về giường ngủ, cả người bà cụ cứ uể oải không tỉnh táo được.
Trong cơn buồn ngủ, dường như bà cụ đã nhận thấy sinh mạng của mình sắp kết thúc. Bà ấy quay đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, bàn tay cào dưới nệm.
Nhưng cào mấy cái mà không móc ra được thứ gì, ánh mắt bà cụ dần dần tan rã, cuối cùng mềm nhũn nằm trên giường, hoàn toàn không nhúc nhích.
Gia Di hoàn hồn, vươn tay chạm vào bàn tay của bà cụ, đã xuất hiện tình trạng căng cứng ―― Bình thường từ 1 đến 3 giờ đồng hồ sau khi con người chết, cơ bắp trên thi thể sẽ bắt đầu tê cứng, khớp xương không thể co gập…
Gia Di quay đầu, giữ chặt tay Bảo Thụ. Khi cậu bé đến gần cô, ánh mắt sợ hãi nhìn bà nội nằm trên giường, Gia Di ôm cậu bé vào lòng.
Bảo Thụ luôn luôn trưởng thành sớm và hiểu chuyện dường như đã hiểu ý Gia Di. Bà nội đã đi rồi, không cứu được nữa.
Nước mắt bỗng tuôn rơi, thiếu niên hiếm khi biểu lộ dáng vẻ yếu ớt như con nít một khi không thể kìm nén được nữa, cảm xúc sẽ tuôn trào như đất nứt núi lở, không thể kiểm soát.
Hai tay cậu bé siết chặt tay áo Dịch Gia Di, đặt trán lên vai cô khóc thút thít, dần dần phát ra tiếng gầm nhẹ như con thú non, dường như đang lên án ông trời vì sao lại cướp mất người thân duy nhất của cậu.
Gia Di đặt tay lên gáy cậu bé, chầm chậm vuốt ve.
Nhận được điện thoại của Gia Di, Dịch Gia Đống dẫn theo Gia Như, Gia Tuấn nhanh chóng chạy đến. Clara và A Hương nhận được điện thoại của Dịch Gia Đống cũng đuổi theo sít sao.
Dịch Gia Đống mang theo Clara phối hợp với bác sĩ cấp cứu cùng nhau khám nghiệm thi thể của bà cụ để đưa ra báo cáo tử vong.
A Hương vào phòng sửa soạn lại quần áo của Đinh Bảo Thụ, đêm nay họ sẽ dẫn cậu bé về nhà.
Bò Tót chạy đến cuối cùng đỗ motor ngoài căn nhà xập xệ tồi tàn, tắt động cơ rồi tháo mũ bảo hiểm, đi theo Dịch Gia Đống xử lý hậu sự cho bà nội. Trong lúc này, anh còn lái xe motor đến nhà tang lễ tốt nhất gần đó nhờ đối phương tiếp nhận thi thể của bà nội và toàn bộ công việc hậu sự.
Khi Bò Tót chuẩn bị trả tiền, Dịch Gia Đống kéo anh ta ra, giành trả tiền trước.
Cảm xúc của Bảo Thụ dần dần ổn định, Gia Di mới xoa đầu cậu bé, thấp giọng nói: “Lúc qua đời bà nội không đau đớn gì cả, là hỷ tang.”
Nói rồi, cô chỉ vào chiếc giường mà bà nội nằm hồi còn sống cho cậu bé xem: “Đệm chăn trên giường vẫn còn nguyên vẹn, không có dấu vết giãy dụa, bà nội được đón đi lúc đang ngủ say, em đừng buồn quá.”
“…” Đinh Bảo Thụ gật đầu.
Nhìn cậu bé Gia Di hơi đau lòng. Cậu bé Bảo Thụ trước kia chưa bao giờ cho phép người khác xoa đầu mình, có lẽ chỉ những lúc yếu ớt như thế này cậu bé mới không thể kháng cự niềm an ủi đến từ người khác.
Cô đi đến bên giường, kéo tấm nệm ra, quả nhiên tìm thấy một chiếc túi nilon dưới nệm ―― Trong dòng chảy hình ảnh tử vong của bà nội, bà ấy vẫn muốn lấy thứ gì đó từ dưới nệm, hẳn chính là chiếc túi này.
Cô giao chiếc túi cho Đinh Bảo Thụ, chỉ vào chiếc giường, nói: “Lúc nãy chị thấy chỗ này có vết lôi kéo, chắc trước khi chết bà nội đã cố kéo chỗ này, có lẽ bà cụ để lại thứ này cho em.”
Bảo Thụ mở chiếc túi, nhìn thấy bên trong toàn là các loại giấy chứng nhận, mấy bức ảnh của cậu bé với anh trai hồi nhỏ… Nhìn một lát, nước mắt vừa cạn của Bảo Thụ lại bắt đầu lăn dài.
Ngoại trừ mấy thứ này, trong túi còn có một xấp tiền thật dày.
Mặc dù trông rất dày nhưng thực tế cũng không nhiều lắm, toàn là tiền hào, giá trị không cao, hiển nhiên là bà nội dành dụm ngày này qua tháng nọ. Tờ giấy báo gói tiền là bài báo viết về trường đại học Hương Giang.
Bảo Thụ bỗng hiểu được, số tiền này là bà nội dành dụm để cậu bé đi học.
“Tí tách tí tách”, từng giọt nước mắt trong veo rơi xuống xấp tiền giấy, khiến xấp tiền này càng trở nên nặng trĩu.