Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1333 - Chương 1333 - Người Lưu Lạc Nơi Chân Trời 3

Chương 1333 - Người lưu lạc nơi chân trời 3
Chương 1333 - Người lưu lạc nơi chân trời 3

Chương 1333: Người lưu lạc nơi chân trời 3

Tất cả những người ra vào sở cảnh sát đều cảm nhận được sự thay đổi của bầu không khí nơi đây.

Mọi người sẽ không quên rằng sự thay đổi này bắt nguồn từ sự xuất hiện của một thần tượng cảnh sát.

Trên thế giới xuất hiện hai Dịch Gia Di, một người là cảnh sát Dịch được dán áp phích trên phố lớn ngõ nhỏ, được coi là hóa thân của chính nghĩa, tiêu chuẩn của giới cảnh sát, một người là cô cảnh sát xinh đẹp sống động sẽ chơi đùa với chị em, lúc đi đường ngẩn người sẽ bị vấp chân đến mức chật vật lảo đảo, sẽ vì thích một người mà tin vào bói toán ngậm mạt chược lúc tắm rửa…

Gia Di làm minh tinh của giới cảnh sát một trận, ngay cả đồng nghiệp tổ B cũng thành danh nhân. Dân chúng thường xuyên theo dõi tin tức trên báo chí dần dần quen thuộc các đồng nghiệp bên cạnh cô, thậm chí còn đặt biệt danh cho họ:

Lưu Gia Minh là “thám tử mắt to mắt nhỏ”, Lương Thư Nhạc là “thám tử cầm sổ tay”, Kiều Trị là “thám tử cực kỳ cẩn thận”, Tam Phúc là “ông chú thám tử mặt đen”, Gary là “cậu thám tử kia”, sir Phương đương nhiên cũng có tên, các cô gái đều gọi anh là “thám tử siêu đẹp trai”, còn người khác gọi anh là “thanh tra thời thượng”, tóm lại đều khẳng định hình tượng đẹp của sir Phương.

Cảm giác nổi tiếng tất nhiên là rất tốt, ban đầu mọi người đều rất thích, nhưng dần dần cũng nhận thấy sự bất tiện.

Thế là Gia Di tìm đến bộ phận quan hệ công chúng:

“Sir Quách, mỗi lần phá án không thể nào bị đống người vây quanh như thế được. Mọi người làm việc chứ có phải là ngôi sao đi dạo phố đâu, rất ảnh hưởng tới công việc.”

“Không sao đâu, người ta chỉ theo phong trào nhất thời thôi ấy mà, chờ một khoảng thời gian sau sẽ ổn.” Mặc dù sir Quách nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ rằng như vậy cũng rất tốt, cả đội cảnh sát đều thu hoạch lợi ích.

Trong lúc Dịch Gia Di đi tìm sir Quách thảo luận về việc quản lý dư luận và hạn chế hoạt động của truyền thông, Phương Trấn Nhạc một mình đến sở cảnh sát trung ương.

Anh vừa quẹo vào phòng lưu trữ hồ sơ, chú Long lập tức đứng dậy đón anh:

“Lại đến xem hồ sơ vụ án bắt cóc và người mất tích à?”

Chú Long đẩy gọng kính đen trên mũi, cười hỏi Phương Trấn Nhạc không biết lần thứ bao nhiêu.

Lần đầu tiên giúp Phương Trấn Nhạc điều động loại hồ sơ này, ông ấy mới hơn ba mươi tuổi, hồi đó mới được phân phối đến phòng hồ sơ, trong lòng tràn ngập thất bại và phiền muội. Phương Trấn Nhạc còn trẻ hơn, mười chín tuổi vẫn được coi là thanh thiếu niên, mặc dù mặt ngoài nở nụ cười thoải mái, nhưng đôi mắt ngây ngô lại đong đầy sự cố chấp âm u.

Còn câu chuyện kế tiếp… Ông làm việc trong phòng hồ sơ đến nay đã mười năm, còn Phương Trấn Nhạc thì không ngừng xuất hiện trước mặt ông, loại hồ sơ yêu cầu được xem cũng chưa bao giờ thay đổi.

Mười năm trôi qua, ông vẫn không được thỏa mãn, mà vướng mắc trong lòng Phương Trấn Nhạc dường như cũng chưa bao giờ được hóa giải.

Ở một mức độ nào đó mà nói, họ đều được xem là người cùng lưu lạc nơi chân trời.

Gần đến năm mới, mọi người đều sửa soạn lại niềm vui và nỗi buồn trong năm cũ, mua sắm hàng tết, chuẩn bị nghênh đón hy vọng ập đến đầu năm mới.

Nhưng cũng có người không thể cầm cự qua những ngày cuối cùng của năm nay.

Còn hơn một tháng trước tết âm lịch, Đinh Bảo Thụ nhận được tiền lương một tháng từ Dịch Ký, mang đến ngân hàng gửi tiền dưới sự kèm cặp của Gia Di, sau đó mới cầm một hộp bánh tart trứng mà anh Dịch cho về nhà.

Phần giòn của bánh tart cậu bé tự ăn, phần trứng mềm mại lòng đào để lại cho bà nội ăn.

Gia Di vỗ vai cậu bé, dặn dò một câu đi đường chú ý an toàn rồi về nhà.

Nào ngờ chưa đầy 20 phút sau, cô đã nhận được điện thoại của Đinh Bảo Thụ.

Giọng nói của thiếu niên trong ống nghe trở nên kích động xưa nay chưa từng có, thậm chí còn nức nở: “Chị Thập Nhất… Bà nội của em không nhúc nhích…”

Gia Di lập tức chạy ra lái xe, đạp chân ga đi thẳng tới cửa nhà Đinh Bảo Thụ, đến bên cạnh cậu bé.

Đinh Bảo Thụ đang quỳ trước giường khóc, quay đầu thấy Dịch Gia Di, cậu bé lập tức đứng dậy chạy đến trước mặt cô. Thiếu niên bối rối ngẩng mặt nhìn cô, ánh mắt còn đong đầy nước mắt, ngón tay xoắn cùng một chỗ, không biết nên nói gì, cũng không biết nên làm gì.

“Gọi điện cho xe cứu thương chưa?” Gia Di hỏi.

Bình Luận (0)
Comment