Chương 1340: Hai đứa trẻ 4
Nhưng con trai con gái đã trưởng thành, dần dần không thích trò chuyện tâm sự với mẹ, bà ấy hiếm khi được gặp phụ huynh của bạn bè của con trai út, cứ như gặp được người cùng sở thích, tự nhận là rất có đề tài trò chuyện với Triệu Thanh trong chuyện con cái nên cứ cằn nhằn lải nhải không ngừng.
“Tiểu thiếu gia thông minh lanh lợi hơn nhiều, A Huy thật sự quá trầm tính.” Triệu Thanh nhất tâm nhị dụng, vừa quan sát tình trạng của các thảm thực vật trong vườn, thu thập thổ nhưỡng, vừa đo đạc kích cỡ của các góc cạnh ngõ ngách trong vườn, bổ sung thêm cho số liệu mà mình thu thập được những lần trước.
“Nào có, A Huy rất có khí chất thư sinh, làm việc trầm ổn, không như A Mân, cứ nhảy nhót như con khỉ, bây giờ tôi không trông coi được nó nữa rồi, trông nó còn mệt hơn những đứa trẻ khác.” Nghe thấy con Triệu Thanh khen con trai mình, Lê phu nhân sung sướng như những người mẹ khác trên thế gian này. Nhận được phản hồi tích cực, bà ấy càng nổi hứng tán gẫu, thế là kể tuốt tuồn tuột những sở thích kỳ quặc của con trai út từ hồi bé, am hiểu sở trường nào nhất. Nói xong còn nhìn chằm chằm vào Triệu Thanh chờ anh ta nghiêm túc khen ngợi, mới hài lòng cười ra nếp nhăn hiền lành.
Triệu Thanh vừa làm việc vừa phải trò chuyện bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán, tiếc rằng đối phương là vợ của ông chủ nên không thể xua đuổi, đành phải cố gắng ứng phó.
Anh ta vốn không phải là người am hiểu tán gẫu, Lê phu nhân nói về A Mân mười câu, anh ta mới nhắc đến A Huy một câu. Sau khi đo xong một số chỗ, anh ta không nhịn được nghĩ, tối nay về nhà phải hỏi A Huy nhiều một chút, cả chuyện trên trường A Huy và lúc A Huy chơi với Mân thiếu gia, để tránh ngày mai Lê phu nhân lại lôi kéo mình tán gẫu, mình không có lời nào để nói thì sẽ rất xấu hổ.
Khi đi ngang qua con đường lát đá mọc rêu xanh cũ, xuyên qua vườn hoa quay về lối đi chính, Lê phu nhân nhìn đồng hồ, không nhịn được thò đầu nhìn ra ngoài cổng, miệng lải nhải:
“Sao đã giờ này rồi mà vẫn chưa về nhỉ? Hôm nay trễ quá…”
Lại mười mấy phút trôi qua, chiếc xe đến trường học đón những đứa trẻ khác đều đã chạy về gara, nhưng xe chở con trai út vẫn không thấy bóng dáng. Mí mắt phải của Lê phu nhân bỗng nhiên co giật.
Mắt trái giật tài, mắt phải giật tai.
Trong lòng bà ấy dần dần cảm thấy bất an.
Lại chờ thêm gần mười phút, bỗng có động tĩnh truyền tới từ ngoài cổng. Bà vội vàng buông ly trà, đứng dậy đi ra cửa nhìn ra bên ngoài.
Nhưng lại không thấy cổng sắt mở ra, xe Benz chạy vào nhà.
Tài xế Vương bị thương chảy máu trên đầu được chiếc xe khác chở đến cổng biệt thự. Tài xế nhà hàng xóm tốt bụng đỡ tài xế Vương đến cổng, đang nói chuyện với người hầu chạy ra mở cổng.
Tài xế Vương ngẩng đầu thấy Lê phu nhân, không để ý tới đầu váng mắt hoa, cất bước chạy về phía trước, còn chưa đến gần đã sốt ruột kêu to:
“Lê phu nhân, không xong rồi, tôi đang lái xe thì bị người khác tông trúng, lúc xuống xe kiểm tra lại bị đánh ngất xỉu. Tôi tỉnh dậy trong bụi cỏ ven đường, ô tô bị đưa vào lùm cây bên cạnh con dốc, tôi chạy xuống kiểm tra thì trong xe trống trơn, tiểu thiếu gia với con trai của Triệu tiên sinh đều mất tích…”
Lê phu nhân đứng trước cửa hiên, tay còn cầm ly trà.
Bà ấy không buông tay khiến ly trà rơi xuống sàn nhà, ngược lại vô thức siết chặt ngón tay, cầm ly trà chặt hơn một chút.
Gương mặt hơi già nua của bà ấy cứng đờ, đôi mắt dần dần mất tiêu cự.
Bà ấy cứ đứng yên tại chỗ như thể không hiểu được tài xế Vương đang nói cái gì.
Mãi đến khi Triệu Thanh kinh hãi chạy tới, giữ chặt tài xế Vương hỏi tình huống cụ thể, những đứa trẻ khác chạy ra khỏi nhà đụng trúng khuỷu tay của Lê phu nhân, hai cánh tay cứng ngắc của bà ấy như bỗng mất hết sức lực, ly trà trong tay rốt cuộc rơi xuống.
Ly trà rơi xuống sàn nhà lát đá cẩm thạch phát ra một tiếng “choang”, vỡ tan thành vô số mảnh nhỏ. Bà ấy buông mi nhìn tình trạng thê thảm của ly trà, bỗng hít vào một hơi thật sâu, thân thể mềm nhũn ngã xuống.