Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1342 - Chương 1342 - Hai Vụ Án 2

Chương 1342 - Hai vụ án 2
Chương 1342 - Hai vụ án 2

Chương 1342: Hai vụ án 2

[Trong nhà cũ, cặp tình nhân đã cãi nhau không biết lần thứ bao nhiêu.

Cô gái trẻ tuổi yêu cầu chia tay không biết lần thứ mấy, bạn trai vẫn dây dưa không chịu.

“Chỉ vì thằng du côn đó mà em muốn chia tay với anh hả? Anh đã chi bao nhiêu tiền cho em? Em coi anh là thứ gì?” Bạn trai gân cổ lên kêu gào, mạch máu màu xanh nổi lên trên cổ.

“Tôi với anh chỉ là chơi đùa mà thôi. Nếu không phải hồi đó có rất nhiều cô gái trong giới thích anh thì ai sẽ đi theo một kẻ nghèo hèn như anh chứ? Tôi chưa bao giờ yêu anh, chẳng qua là hưởng thụ sự kích thích khi một thằng đàn ông được rất nhiều người phụ nữ khác yêu thầm lại rơi vào tay tôi mà thôi. Anh đừng có chơi không nổi như thế được không? Đồ rác rưởi!” Cô gái vừa cao giọng trào phúng, vừa sửa soạn lại vali da mới bị người đàn ông đá văng.

“Tiện nhân!” Bạn trai bị chọc giận, kéo cô gái thật mạnh, thế là hai người xô đẩy lẫn nhau.

“Buông tay ra, đồ chết tiệt! Lúc này lại khỏe gớm nhỉ? Trên giường cứ như con mèo ốm, đồ phế vật, ai muốn ở bên anh mới coi như xui xẻo, tôi ngoáy lỗ tai còn sướng hơn lên giường với anh!” Cô gái bị đối phương kéo cổ tay thật mạnh, đau đớn kích thích cô ta càng phẫn nộ chửi bới đối phương.

Đôi mắt người đàn ông trợn ngược, đỏ ngầu, cơn giận xông lên đầu, anh ta một tay đẩy cô gái vào tường, hai tay bóp cổ cô ta thật mạnh, miệng gào thét:

“Muốn chia tay hả? Trừ phi mày chết――”

Mười mấy phút sau, cổ họng của cô gái đang ra sức cào cấu phát ra một tiếng răng rắc, hai tay run rẩy mấy cái rồi buông thõng bên người, không tiếp tục giãy dụa nữa.

Người đàn ông vẫn tiếp tục bóp một lát, bỗng nhiên hoàn hồn từ trạng thái nổi giận. Anh ta buông tay ra, người phụ nữ không còn tiếp tục gào thét chửi bới mà cả người mềm nhũn ngã xuống, nhão nhoẹt như một đống bùn…

Lúc vứt xác, người đàn ông quấn khăn quàng cổ, thay một bộ đồ đen, đội mũ trùm đầu, khiêng thi thể bạn gái bị xối một chai rượu trắng lên người. Lúc đi qua đường phố, mùi rượu nồng nặc khiến người khác tưởng rằng anh ta cõng bạn gái say rượu.

Khi băng qua công viên chuẩn bị vứt xác, anh ta bất chợt bắt gặp một người khác vội vàng chạy trốn ven đường. Hai người đối mặt với nhau, anh ta ý thức được sự kinh hoàng của đối phương.

Nhìn theo hướng chạy trốn ban đầu của đối phương thì thấy một bóng người nằm trên mặt đất. Trong lòng anh ta hốt hoảng, vốn dĩ không muốn gây chuyện, đang định băng qua nơi này, nhưng mượn ánh sáng đèn đường, anh ta thấy vết máu trên đầu người nằm trên mặt đất.

Sau đó, anh ta lôi hai thi thể vào bụi cỏ, đặt bên cạnh nhau…]

Gia Di hoàn hồn, mím môi nhíu mày suy nghĩ một lát.

Cô tiến lên trước một bước, nhìn Phương Trấn Nhạc rồi ngồi xuống ngửi mùi rượu trên hai thi thể, quyết đoán lên tiếng:

“Hai thi thể, trên người cô gái có mùi rượu nồng nặc, nhưng không biểu hiện tính trạng sau khi say rượu.”

“Trên người người đàn ông không có mùi rượu quá nồng, lại có tính trạng sau khi say rượu.”

“Điều này rất giống với người đàn ông say rượu, còn người phụ nữ thì không, tuy nhiên để hai thi thể này có vẻ nhất trí với nhau, hung thủ đã đổ rượu lên thi thể người phụ nữ để khiến họ trông như hai người cùng nhau say rượu.”

Sir Hứa tạm dừng công việc, ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Gia Di.

Kiều Trị ở nơi xa quay đầu thấy Gia Di đang nói chuyện thì lập tức dừng công việc, xoay người chạy đến bên cạnh Gia Di, đồng thời lấy sổ tay ra ghi chép.

Lương Thư Nhạc ở bên kia thấy vậy cũng bắt chước Kiều Trị, quay về học tập.

“Trong tình huống nào mới cần ngụy trang? Đó là tình huống muốn triển lãm cho chúng ta thấy, nhưng đó không phải là sự thật.” Dứt lời, Gia Di quay đầu nhìn về phía Phương Trấn Nhạc.

“Ý em là, hai người chết này mặc dù được ngụy trang trông như cùng nhau uống rượu rồi tử vong, nhưng trên thực tế không phải là như vậy?” Phương Trấn Nhạc hỏi lại.

Gia Di gật đầu, sau đó khom lưng giả vờ như ngửi kỹ mùi trên thi thể người chết nam, nói tiếp:

“Hơn nữa người chết nam còn mặc đồ lao động, trên quần áo dính dầu nhớt, mái tóc có mùi xăng và mùi khí thải ô tô rất nồng nặc, thoạt nhìn như công nhân của cửa hàng sửa xe nào đó.”

“Sau khi tan làm, anh ta vẫn không thay đồ lao động, hiển nhiên lúc còn sống anh ta vẫn ở tiệm sửa xe chứ không phải là bên ngoài.”

Kiều Trị nhìn thi thể rồi lại nhìn Dịch Gia Di, không dám tin chỉ có thi thể nằm ở đó mà madam Dịch lại có thể thấy được nhiều thông tin như vậy.

Chẳng trách!

Chẳng trách người ta là thần thám!

Bình Luận (0)
Comment