Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1345 - Chương 1345 - Hai Vụ Án 5

Chương 1345 - Hai vụ án 5
Chương 1345 - Hai vụ án 5

Chương 1345: Hai vụ án 5

Mấy phút sau, Phương Trấn Nhạc ngồi trong văn phòng của Hoàng Trung Thành, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng đưa ra yêu cầu cho anh tiếp nhận [vụ án con trai út của tỷ phú Lê bị bắt cóc].

“…” Hoàng Trung Thành hơi mệt mỏi bóp ấn đường, mấy giây sau mới ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Phương Trấn Nhạc một lát, cánh tay đè lên tài liệu, vẻ mặt cũng dần dần trầm xuống.

Thấy vẻ mặt Phương Trấn Nhạc cương quyết, ánh mắt kiên định, Hoàng Trung Thành bất đắc dĩ nói:

“Patrick, chuyện đã trôi qua từ rất lâu… Hai mươi năm rồi, trong khoảng thời gian này chúng chưa từng gây án thêm lần nào, rất có khả năng cả đời sẽ không làm lại nghề cũ nữa. Chúng ta đều biết rằng rất khó để gặp lại cùng một băng nhóm bắt cóc.”

“Sir Hoàng, tôi muốn thử thêm lần nữa.” Nhìn Hoàng Trung Thành, ánh mắt Phương Trấn Nhạc vẫn không dao động.

“… Bỏ qua cho bản thân đi, đừng tự trừng phạt chính mình nữa.” Những nhân viên lâu năm của sở cảnh sát đều biết vướng mắc không thể vượt qua trong lòng Phương Trấn Nhạc. Sir Hoàng nhìn Phương Trấn Nhạc tốt nghiệp từ trường cảnh sát, từ một cậu thiếu niên lỗ mãng dần dần trưởng thành một thanh tra dày dặn kinh nghiệm, nhưng sự cố chấp trong đôi mắt Patrick vẫn chưa bao giờ thay đổi… Mấy chục năm qua, căn bệnh ngày xưa giấu kín trong lòng anh đã phát triển đến cỡ nào đây?

“Patrick, chúng ta đều biết không phải là cậu thật sự không thể quên, mà chính cậu không muốn quên. Bác sĩ tâm lý đã nói rồi, cậu liên tục tăng cường sự áy náy, không ngừng tự tẩy não mình có tội… Tội phạm không thể quên tội lỗi của mình, tội phạm xứng đáng bị đau đầu, tội phạm không xứng có cuộc sống gia đình hạnh phúc… Nhưng mọi người đã nói rất nhiều lần rồi, đó không phải là lỗi của cậu.”

“…” Phương Trấn Nhạc quay đầu sang chỗ khác, che giấu cảm xúc trong lòng, bình tĩnh một lát mới trầm giọng nói: “Nhưng phải có người nhớ rõ.”

Hoàng Trung Thành thở dài, biết ai cũng không thể kéo lại con trâu cứng đầu này, đành phải nói: “Hiện tại các cậu đã nhận hai vụ hung án hai thi thể ở Tiêm Sa Chủy, manh mối giai đoạn đầu đều do các cậu thu thập, nếu lâm thời chuyển giao cho tổ khác thì rất có khả năng dẫn đến chuỗi manh mối quan trọng bị gián đoạn.”

“Thế này đi, tôi sẽ tạm thời giao cho tổ khác theo dõi vụ án bắt cóc này. Nếu các cậu giải quyết được hai vụ hung án hai thi thể ở Tiêm Sa Chủy trước khi vụ bắt cóc được giải quyết thì tôi sẽ cho tổ B gia nhập vào vụ án bắt cóc.”

“Sir Hoàng…” Phương Trấn Nhạc hơi cau mày.

“Đi thôi, thời gian gấp rút.” Hoàng Trung Thành quyết đoán nói.

Phương Trấn Nhạc mím môi thành một đường thẳng tắp, ánh mắt dần dần kiên định. Anh đứng dậy, giơ tay nghiêm chào sir Hoàng, nói một tiếng “Yes, sir” rồi vội vàng rời khỏi văn phòng sir Hoàng.

Lúc mở cửa, anh nghe thấy một tiếng thở dài thườn thượt từ sau lưng, nhưng ánh mắt của anh vẫn không hề do dự.

Trong cuộc đời con người, có một số việc có thể thỏa hiệp, có một số việc đã khắc sâu trong xương cốt, dù cho mình muốn vùng vẫy thoát thân thì đến cuối đời cũng khó có thể giải thoát.

Khi bước chân ra ngoài, Phương Trấn Nhạc bất ngờ gặp phải một đôi mắt hạnh tràn đầy lo lắng.

“Sao em lại ở đây?” Giọng nói anh vô thức trở nên dịu đi.

Gia Di tựa lưng vào tường hành lang, thấy Phương Trấn Nhạc đã ra ngoài, cô mới bước về phía trước nửa bước đi đến bên cạnh anh.

Ánh mắt cô lướt qua gương mặt anh, dịu dàng hỏi: “Anh Nhạc muốn tham gia vào vụ án bắt cóc con trai Lê tiên sinh hả?”

Đa số bí mật, có lẽ đều không thể thoát khỏi ánh mắt của thám tử chuyên nghiệp.

Phương Trấn Nhạc nở nụ cười, vô số cảm xúc bị kìm nén trong lồng ngực bỗng bùng cháy, đè lên sống lưng vốn kiên cường của người đàn ông khiến anh trở nên yếu ớt trong khoảnh khắc. Anh nhắm mắt lại, cắn chặt hàm răng, nhưng vẫn không thể áp chế được sự yếu ớt xâm nhập khắp thân thể mình.

Sống lưng của anh hơi còng xuống, anh cúi đầu giấu vào hõm vai của cô, giang hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Gia Di nhận thấy những cảm xúc dâng trào khó kìm nén dưới lớp vỏ ngoài bình tĩnh của anh, nhận thấy sự nhẫn nại đau thương khi anh ôm lấy mình. Cô nâng tay đặt lên lưng anh, nhẹ nhàng vỗ về như khi trấn an Gia Tuấn Bảo Thụ.

Từng thớ cơ bắp săn chắc trên người anh không khỏi né tránh, căng thẳng theo phản xạ, dường như không quen được đối xử dịu dàng như thế, nhưng rồi vẫn không thể tự kìm nén bản thân mà nghênh đón cô, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Bình Luận (0)
Comment