Chương 1347: Thiếu gia thật, thiếu gia giả 1
Lê Trạch Mân sợ hãi run rẩy, thân thể khó chịu, cánh tay đau nhức, đứa bé chưa bao giờ chịu khổ cực không khỏi ứa nước mắt.
Ánh mắt bị nước mắt che khuất, muốn lau nước mắt mà không thể nhúc nhích, đang đắm chìm trong cảm xúc tiêu cực, bỗng một ý nghĩ khác hiện lên trong đầu khiến Lê Trạch Mân kinh hãi đổ mồ hôi lạnh:
Lỡ như A Huy giả mạo tiểu thiếu gia nhà họ Lê…
Hiện tại cậu và A Huy đều không có thứ gì chứng minh thân phận của mình, lỡ như kẻ bắt cóc tin rằng A Huy mới là thiếu gia nhà họ Lê thì có khi nào sẽ giết chết mình không? Sau đó A Huy sẽ được cha mẹ chuộc về…
Nghĩ đến đây, cậu bé rốt cuộc hoàn hồn, quay đầu đề phòng nhìn A Huy lúc này đã hoàn hồn, đang kinh hoàng nhìn chung quanh, phát ra tiếng rên rỉ.
Triệu Quỳnh Huy không biết suy nghĩ của Lê Trạch Mân, nhưng cậu bé cũng biết có lẽ mình bị Lê Trạch Mân làm liên lụy vào một vụ bắt cóc ―― con cái của phú hào bị bắt cóc, chuyện tương tự như vậy cũng từng được đăng trên báo chí.
Ngẩng đầu lên thấy A Mân đang nhìn mình, Triệu Quỳnh Huy xê dịch lại gần cậu bé rồi ngã xuống sau lưng đối phương, ra hiệu cho đối phương dùng bàn tay bị trói sau lưng kéo thứ bịt miệng mình ra.
Lê Trạch Mân suy nghĩ mấy giây rồi làm theo mong muốn của đối phương.
Thế là hai đứa trẻ chậm rãi giúp đối phương kéo miếng bịt miệng ra, sau đó lại giúp đối phương tháo dây thừng cột trên chân tay.
Mặc dù kẻ bắt cóc trói họ rất kỹ, nhưng có lẽ chúng đã đoán sai thời gian hôn mê của bọn trẻ, hoặc là chúng không ngờ bọn trẻ có thể giúp đối phương cởi trói.
Sau khi làm xong, chúng ôm chầm lấy nhau khóc lóc sợ hãi một lát rồi bắt đầu kiểm tra chung quanh. Thùng xe bị khóa từ bên ngoài, chúng không thể chạy trốn.
Bọn trẻ đập cửa thùng một lát, nề hà động cơ ô tô rất ầm ĩ, chung quanh dường như cũng không có tiếng người và tiếng xe cộ khác chạy qua, chúng đập cửa cả buổi cũng chỉ phí công.
Lúc cùng nhau ngồi bên cửa xe, A Huy phát hiện cổ tay của Lê Trạch Mân bị thương vì mảnh sắt cứa trúng, máu chảy đầm đìa, còn dính rất nhiều rỉ sắt.
“Vết thương có khả năng bị nhiễm trùng, nếu bây giờ bị sốt thì không được đâu. Lỡ vết thương sâu quá thì còn có khả năng bị uốn ván nữa, sẽ chết người.” A Huy kiểm tra vết thương của Lê Trạch Mân, sau đó quay đầu nhìn chung quanh, phát hiện mười ba chai nước khoáng đặt trong một chiếc thùng ở trong cùng.
A Huy lấy một chai nước khoáng chạy về trước mặt Lê Trạch Mân, kéo cổ tay đối phương nói một câu “Cậu chịu đau một chút nhé” rồi bắt đầu rửa vết thương cho đối phương: “Mẹ tớ là y tá, mẹ từng dạy tớ cách sơ cứu vết thương.”
“Sao cậu không khóc? Cậu không sợ chết hả?” Lê Trạch Mân nhe răng nhịn đau, mượn ánh sáng le lói nhìn chằm chằm vào mặt A Huy.
A Huy chăm chú rửa sạch vết thương cho Lê Trạch Mân, sau đó tháo khăn quàng cổ, gấp lại rồi băng bó vết thương cho đối phương: “Thế này thì tốt hơn nhiều, hy vọng chúng ta sẽ được cứu sớm một chút.”
“Cậu không sợ hả?” Không nhận được đáp án, Lê Trạch Mân cố chấp hỏi lại lần nữa.
“Nhà tớ đâu có tiền, chắc chắn chúng chỉ muốn bắt cóc cậu thôi, tớ cũng sẽ chết à?” A Huy ngây thơ trả lời, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Lê Trạch Mân, khiến Lê Trạch Mân tin rằng lời nói của cậu bé là thật lòng.
A Huy chẳng những không cho rằng mình sẽ chết mà còn cố gắng biểu hiện bình tĩnh kiên cường. Bởi vì trong mắt cậu bé, A Mân rất đáng thương, có lẽ sắp chết rồi, nên cậu phải nghĩ cách chăm sóc A Huy đáng thương.
Ngay từ đầu Lê Trạch Mân đã cảm thấy A Huy hơi ngốc nghếch, chẳng những tính tình chậm chạp mà còn thường xuyên trì độn cố chấp. Bây giờ nghe lời nói của A Huy, nếu không phải tình huống lúc này rất tệ thì Lê Trạch Mân thật sự rất muốn cười nhạo A Huy một trận…
Nhưng sau khi tạm dừng gần một phút, Lê Trạch Mân vẫn lên tiếng trào phúng cậu bé:
“Cậu cho rằng bọn bắt cóc sẽ buông tha cho cậu chắc?”
A Huy quay đầu nhướn mày, dường như đang hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không?”
“Buông tha cho cậu để cậu đi báo tin cho cảnh sát à?” Lê Trạch Mân bắt chước cách nói chuyện của A Huy: “Chú cảnh sát ơi, cháu được thả ra ở đây này, chúng có tổng cộng năm người, các chú đi bắt bọn bắt cóc đi ạ!”