Chương 1348: Thiếu gia thật, thiếu gia giả 2
“A!” A Huy rốt cuộc hiểu ra, ngơ ngác nhìn Lê Trạch Mân, dường như cuối cùng cũng thấy sợ hãi đến mức muốn khóc.
“Cậu cứ nghe tớ.” Lê Trạch Mân lau nước mắt còn chưa khô cạn trên mặt, nghiêm khắc nói: “Khi chúng hỏi cậu chuyện gì, cha mẹ là ai, cậu không được trả lời! Chỉ cần chúng ta không nói gì thì chúng sẽ không biết ai mới là tiểu thiếu gia nhà họ Lê chân chính, sẽ không giết chết cậu, hiểu chưa? Cho dù chúng đánh cậu thì cậu cũng không được nói!”
A Huy sợ hãi ngây ra như phỗng, lúng túng gật đầu, trông không được thông minh cho lắm.
Lê Trạch Mân nắm chặt cổ tay A Huy: “Cậu có nghe không? Nếu chúng đánh tớ mắng tớ, tớ cũng sẽ không nói gì hết. Cậu có hiểu không?”
“Tớ… tớ biết rồi.” A Huy sợ hãi trả lời.
“Không sao đâu, cho dù bị đánh, nhưng chỉ cần sống sót thì sẽ ổn thôi.” Lê Trạch Mân nắm tay A Huy thật chặt.
“Nhưng chúng sẽ đánh tụi mình…” Lông mày của A Huy rủ xuống, vẻ mặt như sắp khóc.
“Đúng thế, cho dù chúng chặt đứt ngón tay của tụi mình thì khi nào được cứu, tụi mình cũng có thể nối lại ngón tay. Cho nên cậu đừng sợ gì hết, dù thế nào đi nữa cũng không thể khiến chúng biết ai là Lê Trạch Mân, ai là Triệu Quỳnh Huy, cậu hiểu chưa?” Lê Trạch Mân nhấn mạnh một lần nữa.
“Chúng sẽ chặt ngón tay của tụi mình ư…” A Huy càng sợ hãi.
“… Tóm lại cậu cứ nghe tớ!” Lê Trạch Mân siết chặt cổ tay đối phương: “Nếu chúng hỏi số điện thoại của nhà họ Lê thì cậu đọc bốn số đầu, tớ đọc bốn số sau, biết chưa?”
“…” A Huy gật đầu, nhận thấy mặc dù giọng điệu của Lê Trạch Mân rất kiên quyết, nhưng bàn tay đang cầm chặt tay mình cũng lạnh lẽo run rẩy như mình.
A Huy mím môi, ngẩng đầu nhìn thùng xe bằng sắt tối tăm xập xệ chung quanh, nhỏ giọng trả lời: “Tớ biết rồi.”
“… Ừ.”
Hai đứa trẻ vai kề vai, tay nắm tay, tiếp tục thảo luận sau khi xe dừng lại, nếu có kẻ mở cửa xe thì nên chạy trốn bằng cách nào.
Dường như hai đứa trẻ đều bị ép phải trưởng thành chỉ trong một thời gian ngắn.
…
…
8 giờ rưỡi sáng ngày 12, khi sở cảnh sát bắt đầu trở nên bận rộn, tổ CID-B đã làm việc từ lâu.
Sau khi trở về từ văn phòng của sir Hoàng, Phương Trấn Nhạc và Gia Di lập tức tổng hợp lại toàn bộ manh mối đang có.
Bất kể hung thủ có mấy người thì mục tiêu cuối cùng đều dồn vào [tiệm sửa xe Tiền Ký].
[08:52 AM]
Dịch Gia Di dẫn Tam Phúc, Lương Thư Nhạc và Kiều Trị đi thẳng đến tiệm sửa xe Tiền Ký.
Vừa vào cửa, Gia Di đã thấy người đàn ông cao gầy ngồi bên cạnh xe hơi đang thảo luận về phương án sửa chữa với khách hàng.
Vừa đối mặt với Dịch Gia Di, sắc mặt của người đàn ông cao gầy thoáng chốc trắng bệch, đứng dậy bày ra tư thế hai vai co rụt trốn tránh e ngại theo phản xạ, sau đó xoay người muốn chạy.
“Đè hắn ta xuống.” Gia Di lập tức có phản ứng, chỉ vào gã đàn ông cao gầy. Đám Tam Phúc lập tức xông lên.
Khách hàng hoảng sợ ngửa người ra sau, đến khi định thần lại thì công nhân sửa xe cho anh ta đã bị đè xuống mặt đất.
“Chuyện gì vậy? Các anh là ai?” Khách hàng kinh hoàng định chạy ra ngoài thì thấy Gia Di lấy giấy chứng nhận mở ra trước mặt anh ta.
“Cảnh sát phá án.” Dứt lời, Gia Di cất giấy chứng nhận rồi đi đến trước mặt gã đàn ông cao gầy, nhìn bảng tên đeo trước ngực đối phương: “Lưu Thiếu Cường, anh chạy cái gì?”
“Madam…” Ngũ quan của Lưu Thiếu Cường lập tức nhăn lại, dường như ngay sau đó sẽ bật khóc.
“Có người bắt gặp anh vứt xác ở công viên Cửu Long đêm qua, anh có gì để nói?” Gia Di đứng trước mặt Lưu Thiếu Cường, thậm chí chẳng buồn khách sáo “Anh có quyền giữ im lặng, nhưng mọi lời nói kế tiếp của anh sẽ trở thành bằng chứng trước tòa”, trực tiếp chất vấn ngay tại chỗ.
Tranh thủ lúc hung thủ vừa bị bắt, cũng là thời khắc bối rối nhất để đâm thẳng vào chỗ yếu ớt nhất của hắn ta.
Vừa nghe thấy lời nói của Gia Di, Lưu Thiếu Cường lập tức nhớ lại đêm qua khi mình đến công viên để vứt xác thì bị một người đàn ông cõng bạn gái say rượu bắt gặp… Anh ta tất nhiên cho rằng người kia báo cảnh sát.
“Madam, tôi… tôi chỉ say rượu rồi đi ngang qua công viên thôi, cái chết của A Địch không liên quan tới tôi…”
“Sao anh biết A Địch đã chết? Không phải hôm nay anh ta có việc bận nên bỏ làm một ngày thôi sao?” Gia Di hừ lạnh: “Tôi có bảo thi thể người chết là A Địch đâu nhỉ?”
“…” Sắc mặt Lưu Thiếu Cường tái mét, đôi môi run rẩy, ánh mắt trở nên suy sụp.
Thế là Gia Di quay sang hỏi vị khách đứng gần đó: “Xin hỏi tên anh là gì?”