Chương 135: Hai vụ án hợp một! 5
“Ngoài ra, nấm mốc còn được phát hiện trong lớp da chết sần sùi trên khuỷu tay, trong bề mặt da và vết chai ở lòng bàn chân của thi thể, kết quả xét nghiệm cho thấy cùng một loại với nấm mốc trong vụ án chặt xác.”
Lần kiểm tra và xét nghiệm có tính mục tiêu lần này, trên cơ sở vốn có rất nhiều báo cáo đã mở ra một hướng đi mới và tỏa ra ánh sáng hy vọng mới.
Trên mỗi một thi thể đều có vô số vật chất vô hiệu mang theo vô số thông tin không có tác dụng.
Thi thể dính đầy bùn đất có thể chứa bất kỳ vật chất gì, mấy thứ như phân chó, cát, thức ăn thừa bị người khác giẫm lên chân chứa vô số các chất, chưa kể trong bùn đất này cũng không chỉ có mỗi đồ mà một người này để lại.
Ngoài bùn và cát dính ra, còn có khả năng có bất cứ thứ gì bị ô nhiễm bởi môi trường ném xác, nếu như phải xét nghiệm từng thứ này một vậy sẽ phải làm xét nghiệm trích xuất nguyên tố vi lượng hết, như thế bộ phận giám định thật sự không cần phải làm gì hết.
Cho nên, tuy công việc giám định cần tỉ mỉ tuyệt đối, không được bỏ sót bất cứ manh mối nào, nhưng cân nhắc đến các vấn đề như tính khả thi và hiệu quả của công việc để nhằm phục vụ cho việc phá án càng chính xác hơn, chứ không phải kéo dài thời gian làm một loạt các công việc vô nghĩa lâu la này, một phần quan trọng hơn trong công tác giám định thật ra là phân biệt những vật chất nào cần phải xét nghiệm cẩn thận và cái nào thì không, phân biệt được những cái nào cần xét nghiệm ở mức độ cao hơn và những cái nào nên hạ mức xét nghiệm xuống.
Nếu không phải có người nghi ngờ thì có lẽ bộ phận giám định đã không đặc biệt đi xét nghiệm vôi và nấm mốc với lượng cực kỳ nhỏ này.
Ai mà ngờ được… Ai mà ngờ được…
Trần Quang Diệu lắc đầu chậc chậc, đưa tờ xét nghiệm cho Dịch Gia Di, nghĩ đến miêu tả gần đây về cô cảnh sát trẻ trên báo, lần đầu tiên anh ta bắt đầu tin tưởng, nói không chừng những gì nói trên báo đều là thật…
Rốt cuộc, cô gái trẻ này đã nghĩ đến những chuyện mà không ai có thể nghĩ ra!
…
Phương Trấn Nhạc khoanh tay đứng đó, trên gương mặt hiện ra nụ cười kiêu ngạo và đắc ý, tiễn Trần Quang Diệu ra khỏi cửa, ánh mắt lại nhìn theo bóng lưng của anh ta đi tới tổ A thông báo cho Du Triệu Hoa.
Anh dựa người vào ván cửa, không vội trở về văn phòng mà nhìn chằm chằm vào cửa tổ A, ý muốn chế nhạo Du Triệu Hoa hiện ra rõ ràng.
Lúc này, Phương Trấn Nhạc không hề giống một tổ trưởng chín chắn và bình tĩnh, ngược lại trông giống như đứa trẻ sáu tuổi ấu trĩ và xấu xa.
Quả nhiên giống như anh dự liệu, Triệu Quang Diệu vừa mới ra khỏi cửa chưa được bao lâu, trong văn phòng tổ A đã oanh tạc.
Phương Trấn Nhạc nở nụ cười đắc ý, đối diện với cửa văn phòng của Khưu Tố San đã bị đẩy ra.
Khưu Tố San vừa mới nghe máy của cấp trên xong, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Chị ta cũng rất khó xử, một ngày ba, bốn cuộc điện thoại, bộ phận quan hệ công chúng cứ cách vài tiếng lại tới giục tiến độ phá án, cấp trên cũng trút hết áp lực đến chỗ chị ta, cho dù bản thân có là Bồ Tát bằng đất sét cũng sắp bị ép đến nổi nóng luôn rồi.
“Phương Trấn Nhạc, chúng ta nói chuyện chút đi.” Madam mở rộng cửa.
“Vừa hay, tôi cũng có chuyện cần nói với chị.” So với vẻ mặt u ám như mây mù của madam thì Phương Trấn Nhạc lại tươi tỉnh hơn rất nhiều.
Anh đi vào văn phòng, ngồi xuống thoải mái trên ghế sô pha, vừa định công bố tin tốt thì Khưu Tó San đã nôn nóng mở miệng trước: “Cậu cũng quản Dịch Gia Di một chút đi, cô ấy phá án kiểu gì vậy, không phải giả thần giả quỷ thì chính là buông thả bản thân.
Cô ấy là do cậu kéo vào tổ trọng án, bây giờ còn chưa làm phỏng vấn điều động công tác, đơn xin phối súng còn chưa được nhận mà đã tự ý bày tỏ quan điểm kẻ tình nghi nào đó là người trong sạch ở buổi họp báo, vụ án này vẫn chưa phá đâu Patrick, bất cứ sự thay đổi nào cũng có khả năng xảy ra, cô ấy làm như thế là không hợp quy tắc, cậu dạy dỗ kiểu gì vậy?”
Patrick là tên tiếng Anh của Phương Trấn Nhạc, trong cục cảnh sát cũng chỉ có cấp trên sẽ gọi anh như vậy, còn phần lớn người đều gọi anh là anh Nhạc.
Nghe thấy tên tiếng Anh của mình, Phương Trấn Nhạc cũng biết Khưu Tố San lại lo lắng nữa rồi.
Đôi mày dài của anh nhíu xuống, khi nhìn Khưu Tố San ánh mắt trở nên lạnh nhạt, khí thế cả người đều thu lại đến mức nặng nề.
Khưu Tố San nhìn thấy bộ dạng này của anh lại thường cảm thấy khẩn trương, giống như trước khi cha định đánh người sẽ đếm một, hai, ba để người thít chặt cơ mông lại vậy.