Chương 1354: Tuyên bố phá được vụ hai hung án hai thi thể 1
Mười mấy phút sau, Phương Trấn Nhạc dẫn theo đồng nghiệp bộ phận giám định đến nơi.
Dưới sự phối hợp của Gia Di, Trần Quang Diệu thu thập được những manh mối như dấu vết tranh chấp lôi kéo, vết máu người vân vân… ở nhiều nơi trong phòng. Tôn Kiến Bang không thể cãi lại, rốt cuộc thừa nhận mình đã sát hại bạn gái rồi vứt xác vào bụi cỏ trong công viên, hơn nữa đặt bên cạnh một cái xác nam lạ lẫm để xáo trộn sự thật dưới sự thẩm vấn của Phương Trấn Nhạc.
Kế tiếp, cảnh sát áp giải Tôn Kiến Bang tái hiện lại hiện trường hung án, sau đó khải hoàn trở về.
Về văn phòng tổ B, Phương Trấn Nhạc ngẩng đầu nhìn đồng hồ, lúc này kim giờ chỉ số 4, kim phút chỉ số 1.
…
Vụ án tiểu thiếu gia nhà họ Lê bị bắt cóc đã trở thành nhiệm vụ mà O ký bức thiết muốn phá được nhất, hầu như toàn bộ chuyên gia tinh anh đều được triệu tập vào tiểu tổ nhiệm vụ.
Bốn cảnh sát chìm chuyên nghiệp, một thanh tra đóng quân tại biệt thự nhà họ Lê, nghe lén điện thoại, lắp đặt dụng cụ ghi hình giám thị chung quanh biệt thự, toàn bộ xe hơi của nhà họ Lê đều được trang bị máy theo dõi… Sau khi đã bố trí hoàn thiện, họ vẫn không chờ được cuộc gọi của kẻ bắt cóc.
Nghe báo cáo của cấp dưới, vẻ mặt của tổng cảnh ti Bạch Mi Ưng Vương – người trấn thủ tại trụ sở chính O ký, theo dõi tiến độ vụ án bất cứ lúc nào – càng trở nên nặng nề.
“Rất rõ ràng băng nhóm bắt cóc này có kinh nghiệm dày dặn, rất am hiểu chu toàn với cảnh sát.” Bạch Mi Ưng Vương gõ ngón tay lên mặt bàn, giải thích phán đoán của mình: “Nếu vừa bắt cóc được con tin đã lập tức gọi điện thoại thì sẽ cho người nhà họ Lê ấn tượng rằng bọn bắt cóc rất sốt ruột nhận tiền, bất lợi cho việc đàm phán.”
“Ngoài ra, thường thì sau khi bắt cóc con tin đến cứ điểm của mình, bọn bắt cóc sẽ hỏi số điện thoại của nhà họ Lê, sau đó gọi điện thoại đàm phán ―― khoảng thời gian từ khi đứa trẻ bị bắt cóc đến khi bọn bắt cóc gọi điện thoại sẽ giúp cảnh sát đoán được khoảng cách giữa vị trí của bọn bắt cóc và nơi đứa trẻ bị bắt cóc. Sau khi biết rõ khoảng cách, chúng ta tìm kiếm khu vực chung quanh lấy nơi bị bắt cóc làm tâm hình tròn thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
“Tuy nhiên bọn bắt cóc này lại rất kiên nhẫn chờ đến bây giờ vẫn chưa gọi điện thoại, chẳng những cho chúng ta thấy rằng chúng rất khó chơi, không hề sốt ruột mà có thời gian chu toàn với chúng ta, đồng thời ngăn cản chúng ta dễ dàng đoán được khu vực có khả năng là cứ điểm của chúng.”
“Sir Trần, vậy thì bây giờ tôi sẽ đi tìm hiểu những vụ bắt cóc thành công và thông tin của những kẻ bắt cóc được mãn hạn tù trong những năm gần đây?” Nghe vậy, thanh tra Dylan lập tức thử đề nghị hành động kế tiếp của mình.
“Ừ, đi đi.” Bạch Mi Ưng Vương ngẫm nghĩ rồi bổ sung thêm: “Có một số người nhà phú hào bị bắt cóc sẽ không báo cảnh sát, mà sẽ chọn trả tiền chuộc để được bình an. Cậu gọi điện cho cảnh sát trưởng của sở cảnh sát trung ương, ông cảnh sát trưởng hiểu biết rất nhiều về chuyện gia đình của người giàu ở khu trung ương, cậu nghe để lấy kinh nghiệm. Còn nữa, lần sau chúng ta hành động tất nhiên sẽ cần sự phối hợp của sở cảnh sát trung ương, cậu chào hỏi cảnh sát trưởng, vừa bảo mật vừa sẵn sàng tiếp nhận điều phối.”
Khu trung ương là khu vực của người giàu truyền thống trên bán đảo Hương Giang. Công việc giữ gìn an ninh khu biệt thự quanh núi Thái Bình đều do sở cảnh sát trung ương phụ trách. Nếu giai đoạn kế tiếp phải bắt đầu điều tra từ sơn đạo trên núi Thái Bình – nơi đứa trẻ bị bắt cóc thì không thể nằm ngoài phạm vi của khu trung ương.
“Yes, sir.” Dylan lập tức trả lời.
Sau khi thu xếp công việc xong, Bạch Mi Ưng Vương ngồi sau bàn làm việc, bỗng nhớ tới một vụ án bắt cóc náo loạn thật lâu từ hai mươi năm về trước, cùng với việc Phương Trấn Nhạc tốt nghiệp từ trường cảnh sát mười năm trước, sau khi vào sở cảnh sát không ngừng điều tra và nghiên cứu tất cả vụ án bắt cóc ở Hương Giang hết năm nay qua tháng nọ…
Ông cầm ống nghe điện thoại, dứt khoát gọi cho cảnh ti Hoàng của tổ trọng án Tây Cửu Long.