Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1353 - Chương 1353 - Có Một Thứ Gọi Là “Hiệu Suất Của Tổ B” 4

Chương 1353 - Có một thứ gọi là “hiệu suất của tổ B” 4
Chương 1353 - Có một thứ gọi là “hiệu suất của tổ B” 4

Chương 1353: Có một thứ gọi là “hiệu suất của tổ B” 4

Nghe thấy tiếng kêu của bà ấy, người trong nhà mặc dù hơi chần chờ, nhưng vẫn trả lời: “Tìm nhầm người rồi! Các loại chi phí tôi đều chi trả đúng hạn mà! Nếu có người tự ý cắt điện nước của tôi thì tôi nhất định sẽ tố cáo.”

Nghe thấy giọng nói này, Gia Di lập tức xác nhận chính là hung thủ gân cổ cãi nhau với bạn gái trong dòng chảy hình ảnh.

Dưới sự chỉ huy của Gia Di, thím Quyên lại nói tiếp: “Cậu mở cửa xem nào, chi phí trên hóa đơn rõ ràng là có vấn đề mà, cậu mắng tôi cũng vô ích.”

Người trong phòng im lặng nhìn chằm chằm vào mắt mèo một lúc, thấy rõ người bên ngoài đúng là thím Quyên hở tí là đến nhà phát đồ, tìm người điền giấy tờ, cuối cùng người đàn ông vẫn mở cửa.

Anh ta mở cửa trong, sau đó kéo khóa mở lớp cửa sắt phòng trộm ngoài cùng.

Chỉ thoáng chốc, bỗng một người xông ra từ cầu thang bên phải, đè lên người anh ta như mãnh hổ, hai tay bóp chặt cổ tay của người đàn ông một cách chính xác.

Thím Quyên hoảng sợ vì động tác của Kiều Trị, vội vàng xoay người chạy sang cầu thang bên kia để tránh né theo lời dặn của Gia Di.

Người đàn ông cũng hoảng sợ vì bị Kiều Trị đè lên người, khẽ gầm lên một tiếng, định kéo cửa lại theo phản xạ, nhưng đã quá trễ rồi.

Khi vừa bị đè lên cổ tay, anh ta giãy dụa dữ dội, lại bỗng nhiên nghe thấy kim loại va chạm “cạch” một tiếng. Sau đó, nòng súng tối om xuất hiện trên vai Kiều Trị, chĩa thẳng vào mắt anh ta.

Chỉ thoáng chốc, toàn thân người đàn ông cứng đờ, không dám nhúc nhích.

“Hiện tại cảnh sát nghi ngờ anh liên quan tới một vụ án giết người, mời anh phối hợp với chúng tôi. Anh có quyền giữ im lặng, nhưng mỗi một câu nói kế tiếp của anh đều sẽ trở thành bằng chứng trước tòa!”

Kiều Trị vừa khống chế hai tay của người đàn ông, dùng còng tay khóa lại, vừa ngẩng đầu lên thì thấy rất nhiều bức ảnh đôi được dán trên cửa tủ lạnh, người phụ nữ trong ảnh rõ ràng chính là người chết nữ đang nằm trong phòng giải phẫu của bác sĩ pháp y.

“Chị Thập Nhất, nhìn kìa!” Kiều Trị kích động nhướn mày, quay đầu gọi Gia Di.

Gia Di gật đầu, lập tức lấy điện thoại cục gạch gọi cho Phương Trấn Nhạc: “Anh Nhạc, bắt được nghi phạm rồi, làm phiền anh xin lệnh truy nã, triệu tập đồng nghiệp bộ phận giám định đến đây điều tra.”

“!!!” Phương Trấn Nhạc đang ngồi trong văn phòng, vừa có chút manh mối về thân phận của người chết nữ, thế mà Gia Di đã… bắt được nghi phạm rồi ư?

Anh nhướn mày, đưa mắt nhìn về phía đồng hồ. Lúc này mới đến hai giờ hai mươi ba phút chiều!

“Chuyện gì vậy a sir? Các anh đang làm gì? Dựa vào đâu mà bắt tôi?” Nghi phạm bị Kiều Trị bắt giữ được thím Quyên gọi là A Bang, tên đầy đủ là Tôn Kiến Bang. Nghe thấy nội dung cuộc gọi của Dịch Gia Di, anh ta lập tức kháng cự ồn ào.

Gia Di cúp máy, quay sang nói với Tôn Kiến Bang: “Có người thấy anh cõng thi thể bạn gái đã bị anh sát hại đến công viên Cửu Long vứt xác vào lúc rạng sáng, nhân chứng ở ngay trong công viên, còn vật chứng à?”

Dịch Gia Di đi đến trước tủ lạnh, chỉ vào ảnh chụp trên tủ lạnh, lại quay đầu nhìn địa điểm mà Tôn Kiến Bang giết hại bạn gái trong dòng chảy hình ảnh, quả nhiên thấy vết máu giữa ngăn tủ và khe hở sàn nhà, thế là cô ngồi xổm xuống chỉ vào vết cáu bẩn, nói:

“Vết máu vẫn còn đây, anh định ngụy biện kiểu gì?”

“Cho dù anh dọn dẹp hiện trường sạch sẽ thì bộ phận giám định vẫn có thể dùng công cụ và thuốc chuyên nghiệp để thu thập được máu của người chết.”

“Huống chi anh và người chết là người yêu của nhau, trong lúc hẹn hò hai người vẫn sống ở đây. Cô ấy chết, anh là người có hiềm nghi lớn nhất, muốn bắt được anh có gì khó?”

“Anh thật sự cho rằng đặt thi thể của bạn gái bên cạnh thi thể một người đàn ông xa lạ thì cảnh sát sẽ không điều tra ra anh chắc?”

“Đừng dùng trí tưởng tượng nghèo nàn của mình để qua loa phán đoán năng lực chuyên môn của người khác.”

“…” Tôn Kiến Bang ngập ngừng không nói được một lời, không cam lòng mình bị bắt giữ một cách dễ dàng, lại không có lời nào để phản bác. Huống chi vẻ mặt của Dịch Gia Di rất chắc chắn, không có một chút nghi ngờ hay do dự. Khí thế như đã hiểu rõ mọi chuyện, dự đoán được tất cả khiến Tôn Kiến Bang không còn một chút tâm lý may mắn nào.

Cuối cùng anh ta đành phải ngậm miệng, vẻ mặt dần dần ỉu xìu ―― từ sáng sớm hôm qua ra ngoài vứt xác cho đến bây giờ, anh ta chưa ngủ được một giấc, đã sớm mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Bây giờ ngay cả chút mong chờ cuối cùng cũng thất bại, cả người không còn một chút tinh thần nào.

Gia Di chỉ vào trong nhà, ra hiệu cho Kiều Trị áp giải Tôn Kiến Bang ngồi xuống ghế sofa.

Bình Luận (0)
Comment