Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1359 - Chương 1359 - Vết Sẹo Cũ 2

Chương 1359 - Vết sẹo cũ 2
Chương 1359 - Vết sẹo cũ 2

Chương 1359: Vết sẹo cũ 2

“Chi bằng ông suy nghĩ lại thử xem? Tôi cũng sẽ suy nghĩ lại một chút.”

Dứt lời, tên cướp lập tức cúp máy.

Dylan khoanh tay trước ngực đứng tựa vào bàn dài bên cạnh bảng trắng vươn tay tắt máy ghi âm, quay sang nói với nhóm Phương Trấn Nhạc:

“Từ cuộc đối thoại này, chúng ta có thể đoán được bọn bắt cóc có theo dõi nhà họ Lê ở gần đó. May mà người của chúng ta âm thầm lẻn vào biệt thự nhà họ Lê, hơn nữa không ra vào nhiều lần nên không bị phát hiện. Tuy nhiên kế tiếp chúng ta muốn phái người tiến vào sẽ rất khó.”

“Lời nói của Lê tiên sinh là nói theo yêu cầu của O ký à?” Phương Trấn Nhạc hỏi.

“Đúng vậy, cũng không khác là bao.” Dylan gật đầu.

“Bọn bắt cóc sẽ đồng ý giao tiền vào ba ngày sau.” Phương Trấn Nhạc nói rất khẳng định.

“Vì sao anh lại nói như vậy?” Dylan hỏi.

“Hai mươi năm trước chúng từng làm một vụ thành công. Khi ấy người nhà của nạn nhân không báo cảnh sát, mấy tháng sau vụ bắt cóc đó mới bị tuôn ra ngoài. Kế tiếp cảnh sát đã tham gia điều tra quá trình bắt cóc, bọn bắt cóc đòi 2 triệu đô la Hồng Kông, gom đủ tiền mặt giao tiền chuộc vào 4 ngày sau. Bọn bắt cóc có kinh nghiệm dày dặn đều biết rõ cần thời gian để gom đủ tiền mặt, trong điện thoại chúng yêu cầu Lê tiên sinh giao 10 triệu đô la Hồng Kông trong vòng 2 ngày chẳng qua chỉ là hành vi gây áp lực cho người nhà nạn nhân mà thôi…”

“Kế tiếp, bọn bắt cóc sẽ gọi cuộc điện thoại thứ hai cho Lê tiên sinh vào mấy giờ sau. Chúng muốn Lê tiên sinh phải nghĩ cách gom đủ tiền mặt, đồng thời nội tâm bồn chồn lo lắng trong suốt mấy tiếng đồng hồ này, sợ mình không thỏa mãn yêu cầu của bọn bắt cóc, càng sợ bọn bắt cóc sẽ giết con tin.”

“Khi bọn bắt cóc cảm thấy phòng tuyến tâm lý của Lê tiên sinh đã sụp đổ dưới sự giày vò của thời gian, chúng mới gọi cuộc điện thoại thứ hai. Khi đó Lê tiên sinh sẽ nói mình có thể gom đủ tiền mặt trong vòng tối thiểu mấy ngày, chắc hẳn chính là khoảng thời gian ngắn nhất mà Lê tiên sinh có thể làm được.”

“Chúng có kinh nghiệm rất dày dặn, rất am hiểu giao thiệp với người nhà nạn nhân.” Dylan siết chặt thước dài, sắc mặt trầm xuống, vẻ mặt rất nặng nề.

“Đúng vậy. Trên thực tế trong cuộc gọi đầu tiên này, bọn bắt cóc không tiết lộ bất cứ thông tin nào, chỉ đưa ra số tiền là 10 triệu đô la Hồng Kông mà thôi.” Phương Trấn Nhạc tiếp tục trình bày manh mối mà cảnh sát tìm được, lời nói ẩn chứa thâm ý: “Thực tế mục đích chủ yếu của chúng là để Lê tiên sinh đừng báo cảnh sát vì không nhận được điện thoại của chúng, đồng thời gây áp lực và thăm dò giới hạn cao nhất của Lê tiên sinh.”

“Vậy thì có nghĩa là, cuộc gọi thứ hai sẽ là mấu chốt.” Dylan buông thước kẻ, xoa trán lau mặt, quay sang nhìn Bạch Mi Ưng Vương.

“Patrick, cậu có suy nghĩ gì?” Thấy vẻ mặt như đã có dự tính trước của Phương Trấn Nhạc, Bạch Mi Ưng Vương hào phóng giao quyền phát ngôn cho anh.

Phương Trấn Nhạc hít sâu một hơi rồi quay sang đối diện với Dịch Gia Di, nhận được sự ủng hộ và ánh nhìn chăm chú của cô, anh mới phát biểu:

“Lê tiên sinh phải làm một người lắng nghe hoàn hảo, tuyệt đối không được cướp lời của bọn bắt cóc, nhất định phải khiến bọn bắt cóc nghĩ rằng trên một mức độ nào đó, chúng đã hoàn toàn khống chế cục diện. Nếu không bọn bắt cóc sẽ cho rằng mình bị xúc phạm, cảm thấy không thể khống chế cục diện, thậm chí nghi ngờ Lê tiên sinh là một tên gian xảo đáng sợ, không biết đang tính toán âm mưu đáng sợ nào để chống lại chúng, vậy thì sẽ khiến nạn nhân nhận tổn thương không cần thiết, thậm chí bị sát hại.”

“Phải cố gắng trăm phần trăm dựa theo tiết tấu mà bọn bắt cóc đã lên kế hoạch, vậy thì chúng ta mới có thể xem xét được những thông tin cụ thể giấu sau mỗi một điều kiện và hành vi của bọn bắt cóc trong giới hạn lớn nhất.”

Phương Trấn Nhạc vừa dứt lời, Dylan lập tức viết câu nói của anh lên bảng trắng, liệt kê điều đầu tiên.

“Phương pháp kéo dài thời gian mà O ký truyền đạt cho Lê tiên sinh là chính xác. Trên điểm này chúng ta nhất định phải kiên trì, phải chân thành, cố gắng làm cho bọn bắt cóc tin rằng Lê tiên sinh thực sự cần 3 ngày mới gom đủ số tiền mà chúng yêu cầu. Nhưng cũng không thể kéo dài thời gian không có giới hạn, một khi bọn bắt cóc cảm thấy mệt mỏi, chán nản khó chịu thì sẽ nảy sinh cảm xúc tiêu cực như sợ hãi thất bại, sợ bị cảnh sát bắt được… Điều này cũng sẽ tăng tỷ lệ liều mạng bất chấp mọi thứ của chúng.” Phương Trấn Nhạc hít sâu một hơi: “Chúng ta cần thiết chuẩn bị tinh thần để tìm được nạn nhân trong vòng 3 ngày.”

Bình Luận (0)
Comment