Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1379 - Chương 1379 - Mộ Địa 2

Chương 1379 - Mộ địa 2
Chương 1379 - Mộ địa 2

Chương 1379: Mộ địa 2

Biệt thự của anh Nhạc rất rộng, tầng hầm rất sạch sẽ, chỉ có một chiếc tủ lạnh và một chiếc ghế.

Ghế dựa được đặt đối diện với tủ lạnh, chứng minh từng có một người ngồi trên ghế, đối mặt với tủ lạnh vô số lần.

Tủ lạnh được chế tạo bằng chất liệu đặc biệt, tựa như một chiếc quan tài màu đen. Nắp tủ lạnh cũng có thể xốc lên như nắp quan tài, chỉ có mấy sợi dây nối liền, bị đặt bên cạnh.

Khí lạnh toát ra từ tủ lạnh, Gia Di thấy bên trong chứa rất nhiều hoa tươi đã bị đông lạnh, một ngón tay nho nhỏ được tầng tầng lớp lớp hoa tươi vây quanh…

Nơi này là mộ chôn cất nó, được đặt dưới tầng hầm cũng coi như chôn dưới đất, đặt trong tủ lạnh giống quan tài cũng coi như an táng.

Gia Di khó có thể tưởng tượng nối hai mươi năm qua anh Nhạc đã đối mặt với mọi chuyện với tâm lý như thế nào. Nỗi đau mà anh vẫn canh cánh trong lòng từ hồi bé có lẽ đã sớm bị đông cứng trong lòng, dường như không thể nhổ được.

Chẳng trách anh bị đau đầu, chẳng trách rõ ràng điều kiện của anh tốt như thế mà chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn sinh con… Anh chưa bao giờ muốn mình được hạnh phúc, chỉ không ngừng cặm cụi làm việc, không ngừng truy đuổi một tia hy vọng suốt vô số ngày đêm.

Nếu không thể tìm được chân tướng, không thể tìm thấy hung thủ hai mươi năm trước thì anh sẽ vĩnh viễn tự nhốt mình trong nhà tù mà chính anh tự xây dựng, tự trừng phạt bản thân.

Gia Di nhận lấy găng tay y tế mà Phương Trấn Nhạc đưa cho mình. Lúc đeo găng tay, cô nghe thấy anh nói:

“Anh không phải biến thái… Anh chỉ nghĩ rằng chờ đến khi anh trai trở về, có lẽ ngón tay đông lạnh này sẽ được lắp lại.”

Sau đó thành thói quen, vẫn giữ nguyên đến bây giờ.

Ngón tay được người em trai giữ gìn hai mươi năm…

Gia Di chỉ thấy một đoạn hình ảnh cực kỳ ngắn ngủi, không phải là bị bọn cướp sát hại trước xe tải, mà là một không gian tối tăm vừa ẩm ướt vừa chao đảo.

Giống như nhà tù ở dưới mặt nước u ám, hoặc là trên một con thuyền trôi nổi trên mặt nước.

Hình ảnh chợt lóe lên rồi biến mất, không thấy được hoàn cảnh bên ngoài hoặc địa điểm rõ ràng hơn, đại khái là nơi bị giam cầm.

Gia Di giả vờ như kiểm tra tỉ mỉ, quan sát ngón tay bị chặt đứt này rồi lại đặt nó về tủ lạnh, sau đó gật đầu với Phương Trấn Nhạc.

Nắp tủ lạnh được khép lại, khí lạnh bị ngăn cách, Gia Di nhận thấy nhiệt độ cơ thể của mình đang ấm dần trở lại.

Phương Trấn Hiên không phải bị giết chết trước xe tải, bọn bắt cóc không lập tức giết chết Phương Trấn Hiên sau khi anh Nhạc chạy trốn.

Phân tích của bác sĩ pháp y đối với ngón tay đứt này có lẽ là đúng, có lẽ bọn bắt cóc thật sự chặt đứt ngón tay của Phương Trấn Hiên đã chết để đe dọa người nhà họ Phương, nhưng lúc anh Nhạc thấy Phương Trấn Hiên cả người mềm nhũn bị bọn cướp khiêng lên xe tải bỏ trốn, nạn nhân vẫn chưa tử vong.

Gia Di ngẩng đầu nhìn về phía Phương Trấn Nhạc. Anh trai của anh không bị bọn bắt cóc phẫn nộ kinh hoàng giết hại sau khi anh bỏ trốn, vậy thì chắc chắn phần sau còn từng xảy ra chuyện nào đó mới dẫn đến cái chết của anh trai.

“Trên ngón tay đứt này toàn là băng sương, hơn nữa đã rất lâu kể từ khi nó bị chặt đứt, quả nhiên không thể tìm được manh mối nào…” Giọng Gia Di nặng nề nói.

Phương Trấn Nhạc gật đầu, không nói lời nào, hai người lần lượt rời khỏi tầng hầm.

Lúc đóng cửa tầng hầm, Phương Trấn Nhạc quay đầu nhìn tủ lạnh như chiếc quan tài kia, tâm trạng thẫn thờ, đôi chút mờ mịt.

Hai người vừa trở về phòng khách, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.

Tổ trưởng Từ Đạt của bộ phận tình báo hình sự vẫn mai phục theo dõi phòng khách của nhà tỷ phú Lê gọi điện thoại tới:

“Sir Phương, tên bắt cóc vẫn luôn giám thị tỷ phú Lê nhiều lần rời khỏi nhà, mỗi lần ra ngoài đều để lại một tờ giấy trên mặt đất.”

“Sau khi báo cáo chuyện này với thanh tra Dylan phụ trách nhiệm vụ lần này của O ký, sir Dylan cho phép tôi tiếp xúc với đối phương. Thế nên tiểu tổ theo dõi của chúng tôi đã nhặt tờ giấy của tên bắt cóc để đối phương xác nhận sự tồn tại của cảnh sát.”

“Sau khi đối phương ra mặt nói chuyện với chúng tôi, tỏ vẻ ông ta chỉ bị kẻ chủ mưu lợi dụng nên sẵn sàng phối hợp với cảnh sát, xin được làm nhân chứng vết nhơ.”

Bình Luận (0)
Comment