Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1378 - Chương 1378 - Mộ Địa 1

Chương 1378 - Mộ địa 1
Chương 1378 - Mộ địa 1

Chương 1378: Mộ địa 1

Thanh tra Dylan bất đắc dĩ đứng giữa văn phòng bóp trán thở dài. Hôm nay ngay cả trưởng quan tối cao của sở cảnh sát Hương Giang cũng gọi điện tới hỏi tiến độ…

Con trai của người giàu nhất Hương Giang bị bắt cóc, chuyện lớn cỡ này mặc dù hiện tại vẫn được giữ bí mật, nhưng các trưởng quan đều đã biết, thậm chí… nói không chừng các trưởng quan cũng đang gánh chịu áp lực đến từ giới chính trị.

Hương Giang là xã hội tư bản chủ nghĩa, danh vọng của nhà tư bản lớn rất cao, nếu con trai của Lê tiên sinh bị giết hại thì sẽ dâng lên cơn sóng lớn cỡ nào trong giới thượng lưu của thành phố này…

Dylan không dám tưởng tượng.

Huống chi nếu thật sự xảy ra chuyện thì đến lúc đó cánh truyền thông sẽ đưa tin, cả thành phố đều sẽ nảy sinh nghi ngờ về năng lực của đội cảnh sát Hương Giang và sự an toàn của thành phố này.

Đến khi trở về O ký… Dylan ra sức vò đầu, vô thức thong thả đi qua đi lại trong văn phòng.

Trong biệt thự của Phương Trấn Nhạc, Gia Di ngồi thẳng lưng trong sofa, ánh mắt có phần thấp thỏm khi nhìn Phương Trấn Nhạc.

Nếu có thi thể của người chết liên quan tới vụ án này, cho dù chỉ là một mảnh nhỏ thì có lẽ sẽ có đột phá rất lớn.

Bọn trẻ không thể chờ quá lâu, trong lòng cô đã sớm đốt lửa.

Nhưng mỗi lần nhắc đến anh trai của anh Nhạc trước mặt anh, trái tim cô sẽ siết chặt, sợ sẽ khơi dậy ký ức đau khổ trong lòng anh, sợ anh nghe thấy sẽ đau buồn.

Bỗng nhiên bị hỏi đến ngón tay của anh trai, ánh mắt Phương Trấn Nhạc sững sờ mấy giây, đến khi nhìn Gia Di, ánh mắt của anh hơi lóe lên.

Dường như có chuyện gì đó khiến anh rất lo lắng và lưỡng lự.

Gia Di cũng không quấy rầy suy nghĩ của anh, chỉ im lặng ngồi đó nhìn anh, chờ câu trả lời của anh.

Phương Trấn Nhạc lại lần nữa ngước mắt, dường như cuối cùng cũng hạ quyết tâm, dồn hết dũng khí.

Điều mà một người không mong muốn nhất, có lẽ là bộc lộ những hành vi quái dị… thậm chí là điên rồ của mình trước mặt người mình yêu.

Những người chung quanh đều cho rằng anh cố chấp gần như điên cuồng, ngay cả cha mẹ cũng không thể tán đồng hành vi của anh, nhưng anh vẫn dồn hết sức kiên trì đến bây giờ. Có lẽ thực sự không được bình thường cho lắm, nhưng khi hành vi quái dị đáng sợ ấy được tiến hành trong âm thầm, anh cũng không vì thế mà cảm thấy xấu hổ.

Nhưng nếu vạch trần trước mặt Gia Di thì cô ấy sẽ nhìn anh bằng ánh mắt gì? Có khi nào sẽ ghét bỏ, thậm chí cảm thấy anh…

Anh hít sâu một hơi, vẫn cố gắng ép mình giữ bình tĩnh rồi mới đưa ra quyết định:

“Thông tin có thể tìm được trên ngón tay đứt sẽ rất ít, nhưng em cẩn thận hơn anh, có lẽ sẽ phát hiện được điều gì đó…”

Mặc dù thoạt nghe những lời này anh nói cho Gia Di nghe, nhưng trên thực tế càng giống như đang tự thuyết phục bản thân.

Anh hít sâu một hơi, rốt cuộc đứng thẳng lưng, hai tay nắm chặt, không muốn cô thấy sự khẩn trương của mình nên nhét nắm tay vào túi quần.

Gia Di ngẩng đầu, hơi khó hiểu vì phản ứng của anh.

“… Ngón tay đứt đang ở đây.” Giọng Phương Trấn Nhạc hơi chậm chạp, ánh mắt trốn tránh, không dám đối diện với ánh mắt kinh ngạc hoặc chán ghét của cô.

Gia Di quả thật hơi kinh ngạc. Cô ngước mắt nhìn vào đôi mắt tối đen của anh Nhạc.

Anh vẫn đặt ngón tay đứt của anh trai ở nhà mình, cứ như thể… biến ngôi nhà của mình thành mộ địa, đồng thời bủa vây chính mình… cùng cái chết của anh trai trong cùng một không gian.

Gia Di ngồi trên sofa, vươn tay cầm cổ tay của anh, từ từ lôi bàn tay của anh ra khỏi túi quần, sau đó nhét bàn tay mình vào tay anh khiến anh không thể dùng sức nắm chặt bàn tay được nữa.

Cô mượn tay anh đứng dậy, sau đó không để ý tới mấy nhân viên ở phía tây phòng khách có chú ý tới mình hay không, nhón chân hôn lên cằm anh.

Những sợi râu mới nhú dưới cằm đâm vào môi cô hơi đau đớn, cảm giác chua xót đau buồn cũng bao phủ quanh cô, khiến cô ra sức ôm anh Nhạc thật chặt.

Hai người đều không lên tiếng. Phương Trấn Nhạc gác cằm lên trán cô, đối diện với ánh mắt của một nhân viên ở phía tây phòng khách, người kia lập tức nhìn sang chỗ khác, Phương Trấn Nhạc bỗng ngửi thấy một tia sinh cơ từ cảm giác chua xót, khiến anh không còn xấu hổ và đau khổ như trong tưởng tượng.

Dường như cô ấy không vì thế mà cho rằng anh điên rồi.

Bình Luận (0)
Comment