Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1377 - Chương 1377 - Đến Gần 3

Chương 1377 - Đến gần 3
Chương 1377 - Đến gần 3

Chương 1377: Đến gần 3

Mãi đến khi ông cảnh sát Đại Mao đã rời đi mấy chục mét, xác định sẽ không quay về thì Lâm Nhất Bá – đóng cửa xong còn đứng sau cửa sổ theo dõi một lát – mới thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta lau lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi trên quần, xoay người xua tay với mấy người anh em trong nhà, hai người kia mới cất súng đi, thân thể dần dần thả lỏng.

Nếu ông cảnh sát thật sự vào nhà kiểm tra thì sẽ phát hiện trong nhà tính cả Lâm Nhất Bá cũng chỉ có ba người, ba thiếu một thì sao có thể chơi được một ván mạt chược?

Từ khi xem chương trình phỏng vấn của Thái Lam tiên sinh và đoàn đội diễn viên chính của đoàn làm phim [Siêu linh thần thám] trên TV, Lão Hắc Bì vẫn cảm thấy bất an.

Ông ta cứ cảm thấy mình sẽ lập tức bị một đám cảnh sát xông vào nhà bắt giữ, sau đó bắt nhốt vào sở cảnh sát gánh vác mọi tội danh, cuối cùng bị chấp hành tử hình.

Hiện tại đám Lâm Nhất Bá đều ẩn nấp ở Sa Điền, chỉ có một mình mình ở nơi nguy hiểm nhất, có khả năng sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.

Cho dù nhiệm vụ thật sự thành công, nhưng nếu mình đã bị cảnh sát theo dõi thì chẳng lẽ sau này mình có thể thật sự yên ổn cầm tiền dưỡng lão sao?

Lâm Nhất Bá chạy sang Loan Loan, cảnh sát không bắt được.

Những huynh đệ khác ẩn nấp ở Sa Điền với Lâm Nhất Bá, cảnh sát không biết họ là ai, cũng sẽ không bắt giữ họ.

Nói đến cùng chỉ có mình rút thăm trúng “ánh mắt” là xui xẻo nhất.

Lão Hắc Bì càng nghĩ càng khó chịu, ngồi trong nhà nhỏ một lát rồi bỗng lấy ra một tờ giấy, viết mấy chữ nguệch ngoạc lên giấy rồi rời khỏi căn nhà, bắt đầu đi dạo loanh quanh.

Trên đường lớn, thỉnh thoảng sẽ thấy một số người hoặc là chạy bộ tập thể hình, hoặc là leo núi, cùng với du khách hay gia đình phú hào lái xe lên xuống núi.

Trong mắt Lão Hắc Bì, những người kia đều giống cảnh sát chìm.

Lúc đi vào một con đường nhỏ, Lão Hắc Bì cố ý lén lút nhìn đông nhìn tây, sau đó ném một tờ giấy mà mình viết lung tung xuống đất.

Ném xong, ông ta lập tức nhanh chân rời đi, đi vòng một đoạn đường thật xa rồi quay ngược trở lại vòng qua lùm cây.

Mười phút sau, ông ta thấy một người bước ra từ con đường nhỏ bên kia, mục tiêu rõ ràng nhắm đến tờ giấy mà ông ta vứt trên mặt đất.

Lão Hắc Bì mắng một vạn câu chửi thề trong lòng, ngón tay lạnh lẽo run cầm cập.

Ông ta đã bị cảnh sát chìm nhắm vào! Cảnh sát đã phát hiện ông ta!

Cho dù nhiệm vụ thành công thì ông ta cũng không chạy thoát được!

Ông ta vô cùng hoảng hốt, ngồi bệt trong lùm cây, cả người đều thẫn thờ.

Đồng thời, ông ta lại không nhịn được thầm mắng Lâm Nhất Bá: không sơ hở cái đậu xanh rau má nhà mày, kế hoạch hoàn hảo cái đậu xanh rau má nhà mày…

Tổ chuyên án O ký bận rộn cả ngày lẫn đêm, tìm được rất nhiều khẩu cung thoạt nhìn như hữu dụng.

Có người nói mình thấy một chiếc xe tải cỡ nhỏ nhanh chóng chạy xuống núi từ giữa sườn núi men theo đường mòn, tài xế là một người đàn ông trung niên diện mạo bất thiện, xe tải hình như là màu xám, hoặc là màu trắng.

Có người nói thấy một tay lái phụ của một chiếc xe tải đến cửa hàng mua hamburger. Rõ ràng chỉ có 3 người trên xe mà lại mua mười mấy chiếc hamburger.

Có người nói thấy mấy người lén la lén lút trong một con hẻm nhỏ, một người trong nhóm còn khiêng một đứa bé ném vào thùng xe…

Những lời khai thoạt nhìn như liên quan tới vụ án bắt cóc đều rất quý giá, thám tử O ký lần lượt giữ lại phương thức liên lạc của những người này, đồng thời yêu cầu họ giữ bí mật về những gì mình nhìn thấy, nhất là không được liên lạc với truyền thông, bằng không họ sẽ phải hầu tòa vì hành động của mình.

Mặc dù tìm được một số người là nhân chứng mục kích như thật như giả, nhưng vấn đề là những người này đều không thuộc lòng biển số xe, miêu tả về chiếc xe cũng chỉ tương tự với xe tải bình thường, thậm chí không ai nhớ được hoặc xác nhận được thông tin cơ bản như nhãn hiệu của chiếc xe đó.

Công tác thoạt nhìn như có tiến triển, nhưng trên thực tế không giúp ích được gì cho việc tìm kiếm hai đứa bé.

O ký sốt ruột đến mức cuống cả lên, rất muốn thúc giục hỏi ý tưởng của Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di, nhưng đến cùng vẫn không dám trực tiếp gây áp lực mà chỉ hỏi bóng hỏi gió mấy nhân viên đóng quân trong nhà Phương Trấn Nhạc.

Nhận được câu trả lời là: họ hầu như không ngủ, vẫn luôn suy nghĩ, họp, thảo luận… nhưng tạm thời hình như không có phương án giải quyết cực kỳ rõ ràng.

Bình Luận (0)
Comment