Chương 1376: Đến gần 2
Anh ta đang ngẩn người thì bỗng thấy một tấm khăn rất mới chảy xuôi theo dòng sông về phía nhà mình.
Tấm khăn đó thật sự rất đẹp, cho dù đã bị nước thấm ướt thì vẫn phản xạ ánh sáng dưới ánh mặt trời – đặc trưng của chất liệu tơ lụa cao cấp.
Đào lười chưa bao giờ thấy thứ nào như vậy trên con sông này.
Thế là anh ta lấy cần câu cá của mình, thò ra ngoài chặn tấm khăn đó lại, móc nó lên rồi chậm rãi thu hồi.
Mặc dù tấm khăn này đã bị ướt đẫm, dính một số thứ linh tinh như tảo sông, nhưng trông nó vẫn rất sạch sẽ.
Đào lười nhìn chằm chằm vào hình thêu trên khăn một lát, bỗng nhớ tới quảng cáo trên trang sau tạp chí mà hồi trước mình từng xem. Anh ta xoay người lục lại cuốn tạp chí đó, lập tức thấy quảng cáo hàng hóa của nhãn hiệu trên tạp chí ―― đó là nhãn hiệu hàng thêu rất đắt tiền của bản địa, một tấm khăn nho nhỏ này cũng có giá mấy trăm đô la Hồng Kông.
Một lát sau, anh ta lại thấy một mảnh vải trôi theo dòng nước.
Đào lười lại vội vàng móc nó lên, trải rộng ra thì phát hiện đó là một tấm khăn quàng cổ, thoạt nhìn cũng rất mới mẻ, nhưng cực kỳ bèo nhèo, cứ như từng bị ai đó cột lại như dây thừng…
Anh ta đang gấp khăn quàng cổ thì bỗng khựng lại, bởi vì anh ta thấy vết máu dính trên khăn.
Đào lười lại nghiên cứu một lát, kết hợp với sức tưởng tượng và lượng kiến thức mà mình từng đọc vô số cuốn sách giải trí, anh ta cảm thấy dường như thứ này từng được sử dụng để băng bó vết thương.
Anh ta ngồi một lát, quay sang thì thấy cảnh sát tuần tra đang đi dạo trên đường phố ở nơi xa, bỗng nhớ ra hình như gần đây tần suất cảnh sát tuần tra đường phố cao hơn hẳn bình thường. Hồi trước rất khó thấy cảnh sát ở gần Sa Điền, nơi này vốn hoang vắng ít người mà.
Chẳng lẽ… đã xảy ra chuyện gì?
Đào lười lập tức nghĩ đến khả năng có người bị giết vứt xác, mà những thứ này thuộc về thi thể sống phú quý từng bị thương kia.
Thế là Đào lười chạy xuống cầu thang, mang đồ vật tiến về phía cảnh sát tuần tra.
Ông cảnh sát thấy là Đào lười nổi tiếng lười biếng nên hoàn toàn không để bụng tới chuyện anh ta báo án. Mặc dù cất khăn tay và khăng quàng cổ vào túi, nhưng vẫn không kiên nhẫn đuổi Đào lười đi, kêu anh ta có rảnh thì ra ngoài kiếm việc làm, đừng ở đây suy nghĩ miên man.
Mặc dù sở cảnh sát đưa ra mệnh lệnh tăng mạnh cường độ tuần tra, nhưng vì bảo mật nên không cho đám cảnh sát chấp hành biết nguyên do. Thế nên mặc dù thấy chiếc khăn quàng cổ vừa nhìn đã biết là của trẻ con này, ông cảnh sát vẫn không rõ tầm quan trọng của nó.
Ông ta vẫn tuần tra như bình thường, mặc dù vẫn không để bụng tới Đào lười, nhưng trong tiềm thức vẫn tập trung kiểm tra khu vực thượng du như lời nói của Đào lười.
Khi đi đến một căn nhà nhỏ ven sông cách nhà của Đào lười không xa, ông ta thậm chí còn gõ cửa hỏi có tình huống gì hay không.
Lúc ông ta gõ cửa, tiếng mạt chược ào ào trong phòng ngưng bặt, Lâm Nhất Bá sống trong căn nhà này đi ra mở cửa cho cảnh sát.
Ông cảnh sát biết Lâm Nhất Bá. Khi ông ta đến đây làm cảnh sát, Lâm Nhất Bá đã sống trong căn nhà này. Về sau ông Lâm bà Lâm lần lượt qua đời, Lâm Nhất Bá kế thừa căn nhà nhỏ này, sau đó vẫn sống một mình ở đây.
Cả thôn đều biết rằng cha mẹ Lâm Nhất Bá chẳng những để lại căn nhà này cho ông ta mà còn để lại rất nhiều tiền, khiến Lâm Nhất Bá không cần lo ăn lo mặc, còn thường xuyên đến trung tâm thành phố tiêu sái, chơi mạt chược thua bao nhiêu tiền cũng không bận tâm, hồi kết giao bạn gái cũng tặng quà cáp không nương tay, không cần làm việc vẫn sống rất sung sướng.
“Đang chơi mạt chược à?” Ông cảnh sát nhìn vào trong nhà.
“Đúng thế, anh Đại Mao có chuyện gì vậy?” Lâm Nhất Bá tựa lưng vào cửa, vừa cười vừa hất cằm chỉ trong nhà, hỏi: “Anh có muốn chơi hai ván không?”
“Tôi đang làm việc, sao tiêu sái bằng anh được.” Ông cảnh sát lại hỏi có phát hiện người lạ nào vào thôn không, Lâm Nhất Bá chỉ nói bận chơi mạt chược nên đâu có thời gian chú ý tới chuyện khác.
Ông cảnh sát gật đầu, cảm thấy rất có lý. Đang định hỏi có thấy thứ gì kỳ lạ trôi xuống sông từ thượng du hay không, nhưng ngẫm lại cậu trai Đào lười kia vốn là đứa không đáng tin cậy gì cho cam, nếu bị Đào lười dẫn đường mà tin thật thì chẳng phải mình rất ngốc hay sao? Thế là ông ta không hỏi gì nữa, chỉ gần đầu hàn huyên mấy câu rồi xoay người rời đi.