Chương 1375: Đến gần 1
Vấn đề bây giờ là, cảnh sát tạm thời không dám dễ dàng tiếp xúc với bọn bắt cóc, sợ những tên bắt cóc khác biết đồng bọn đã bại lộ thì sẽ dẫn đến tình huống đáng sợ như con tin bị giết chết.
Chẳng qua, điều khiến Gia Di rất sốt ruột là thời gian đã trôi qua 39 giờ.
Con gái của sao nữ Loan Loan Bạch Băng Băng bị bắt cóc và giết con tin sau 4 ngày.
Anh trai của anh Nhạc bị bắt cóc và giết con tin ngay trong ngày…
Bọn bắt cóc đã lớn tuổi, rất có khả năng đây sẽ là phi vụ cuối cùng của chúng. Con tin đang ở trong tay chúng, trước khi chúng gọi điện thoại cho Lê tiên sinh nghe giọng nói của con tin, con tin còn sống sẽ có giá trị hơn, bởi vì chúng muốn cho Lê tiên sinh yên tâm để trả tiền chuộc.
Nhưng sau khi gọi điện thoại xong, bọn trẻ rất có khả năng trở thành trói buộc, có khả năng bị giết hại bất cứ lúc nào.
Cảnh sát chỉ có thể kêu Lê tiên sinh nói với bọn bắt cóc rằng trước khi giao tiền, ông ấy còn muốn nghe thấy giọng nói của bọn trẻ, xác định bọn trẻ còn sống mới trả tiền. Nhưng vì chúng đã cho Lê tiên sinh nghe giọng nói của bọn trẻ một lần nên rất có khả năng sẽ từ chối yêu cầu dư thừa của Lê tiên sinh.
Kế tiếp, khi bọn bắt cóc cho rằng mình không thể nhận được tiền, hoặc đã nhận được tiền thì chúng đều có khả năng giết hại bọn trẻ ―― nếu như trong quá trình bắt cóc, bọn trẻ đã thấy mặt của bọn bắt cóc thì nguy hiểm sẽ tăng lên gấp bội, gần như trăm phần trăm.
Bọn bắt cóc đã đồng ý sẽ gọi điện thoại cho Lê tiên sinh ngay hôm nay để ông ấy nghe giọng nói của hai đứa bé.
Nói cách khác, kế tiếp có khả năng sẽ là giai đoạn nguy hiểm nhất “sau khi nghe thấy giọng nói của bọn trẻ còn sống, bọn trẻ sẽ rơi vào nguy hiểm”.
Trái tim Gia Di vẫn siết chặt. Họ cần thiết tìm được phương hướng mới để có đột phá.
Nhưng đối với câu hỏi của Gia Di, Phương Trấn Nhạc không thể đưa ra câu trả lời tuyệt đối.
Nguy hiểm có khả năng là 50-50, nhưng cũng có khả năng nghiêng về một phía. Có điều họ nắm giữ quá ít thông tin, tạm thời không thể đưa ra phán đoán ổn thỏa.
Ngay khi Phương Trấn Nhạc định nói gì đó, Gia Di bỗng ngồi thẳng lưng, hỏi: “Anh Nhạc… Anh… Sau khi Phương Trấn Hiên bị bắt cóc, mặc dù đến nay vẫn chưa tìm thấy tung tích, nhưng em nhớ bọn cướp từng gửi một ngón tay đến nhà anh để đòi tiền chuộc, thế thì… ngón tay đó đâu rồi?”
…
…
Thôn Hỏa Than ở Sa Điền có một kẻ lười biếng ăn không ngồi rồi nổi tiếng, cả ngày không việc gì làm, mặc dù thường xuyên làm việc giúp cha mẹ nhưng tuyệt đối không ra ngoài làm việc. Trừ những lúc cha mẹ kêu anh ta làm việc, anh ta đều ngồi lì trong phòng đọc truyện.
Từ truyện tranh được phiên dịch từ Nhật Bản và nước Mỹ cho đến truyện tranh bản địa Hương Giang, tiểu thuyết trinh thám của nước Anh… Tóm lại loại sách nào vô dụng thì anh ta sẽ đắm chìm trong loại sách đó cả ngày.
Người nhà hoàn toàn không thể làm được gì anh ta, đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, nhưng đều không có tác dụng.
Đến nay Đào lười đã gần ba mươi tuổi, không có việc làm không có bạn gái, là nhân vật đứng đầu trong những cuộc trò chuyện tám nhảm của người trong thôn.
Đào lười thật sự quá rảnh rỗi, đọc truyện lâu cứ cảm thấy đôi mắt không thoải mái, khô khan khó chịu, anh ta bèn nằm bên cửa sổ nghiêng trên gác mái căn nhà nhìn vu vơ ra bên ngoài.
Anh ta sống trong căn nhà nhỏ ba tầng kiểu Tây Ban Nha, thuộc là cha anh ta ―― đàn ông bản xứ ở Tân Giới Hương Giang được phép xây dựng nhà cửa trên mảnh đất của ‘chính mình’. Căn nhà ba tầng thoạt nhìn như biệt thự ấy, trên thực tế cũng chỉ là nhà trong thôn của dân bản xứ mà thôi.
Bởi vì có thể tự xây nhà nên rất nhiều nơi trong thôn Sa Điền đều xây những tòa nhà như vậy ngổn ngang, có nhà xây rất gần nhau, thò tay ra từ cửa sổ nhà mình sẽ đụng vào cửa sổ nhà hàng xóm, có nhà lại xây rất xa, một mình bên cạnh con sông Thành Môn, chẳng mấy khi bị người khác quấy rầy, nhưng khi nước sông Thành Môn dâng lên hay lúc bão ập đến thì rất có khả năng sẽ gặp tai họa.
Nhà của Đào lười nằm ngay bên sông Thành Môn. Anh ta đặt cuốn truyện tranh xuống, giương mắt nhìn về phương xa qua cửa sổ theo thói quen, nhưng anh ta càng thích cúi đầu nhìn nước sông, thỉnh thoảng sẽ thấy rác rưởi được thải ra từ các hộ gia đình: túi đựng thức ăn, vỏ trái cây vân vân… Thi thoảng sẽ thấy một chiếc dép xỏ ngón cũ mèm không biết của ai, hoặc là thi thể của con vật nhỏ. Cá trong sông đều lặn rất sâu, rất khó để thấy được bằng mắt thường.