Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1374 - Chương 1374 - Manh Mối Nhỏ 4

Chương 1374 - Manh mối nhỏ 4
Chương 1374 - Manh mối nhỏ 4

Chương 1374: Manh mối nhỏ 4

Sáng sớm, tất cả cửa hàng bán hoa trên toàn thành phố đều đang chờ hoa tươi mới nhất được nhập khẩu đến Hương Giang, ngoài ra còn có cây cảnh, hoa khô, hoa tươi cát tường và chậu hoa may mắn mới được vận chuyển…

Mọi người sẽ chen chúc khắp đường Hoa Khư trước giờ ăn sáng. Bởi vì sắp đến tết âm lịch, Hoa Khư cũng nghênh đón giai đoạn bận rộn nhất trong một năm, mọi người đều ùa đến đây mua từng bó hoa diễm lệ, tô điểm một màu đỏ rực may mắn cho năm mới.

Từ sáu giờ sáng đến bảy giờ rưỡi sẽ có rất nhiều xe khách đỗ ven đường làm cửa hàng lưu động, bán hoa tươi và chim cảnh cá cảnh với mức giá thấp hơn.

Sau bảy giờ rưỡi, những cửa hàng lưu động này sẽ chứa đầy cây cảnh và chim cảnh, vận chuyển chúng đến những cửa hàng hoa tươi, cửa hàng cây cảnh cần mua sỉ hoa tươi ở các nơi trong Hương Giang.

Trong số các cửa hàng lưu động đó, một chiếc xe tải mờ nhạt hòa lẫn vào bên trong, từng bó hoa tươi, cá cảnh được đựng trong túi nước, chim cảnh được nhốt trong lồng chất đầy thùng xe.

Chiếc lồng to được bịt vải đen nằm trong cùng thùng xe bị che khuất sau lồng chim và chậu hoa. Cho dù khách hàng đứa sau thùng xe mua hàng ngẩng đầu lên thấy chiếc lồng che vải đen cũng sẽ làm như không thấy gì hết.

Trong lồng rốt cuộc chứa thứ gì, đa số người sẽ không hỏi thăm, cũng sẽ không quan tâm.

Trên đoạn đường rời khỏi chợ hoa và chim cảnh trên đường Hoa Khư, tại mỗi một địa điểm lại được thiết lập một chốt giao thông thoạt nhìn rất tự nhiên.

Cảnh sát giao thông thoạt nhìn như tùy ý kiểm tra từng chiếc xe, trông như thể xe nào cũng kiểm tra, nhưng trên thực tế càng tập trung vào những chiếc xe tải hay xe van.

Xe tải cỡ nhỏ sẽ bị cảnh sát giao thông kiểm tra thật kỹ, vải đen che khuất lồng sắt bị xốc lên, trong lồng trống rỗng không có bất cứ thứ gì.

Cảnh sát giao thông không nhịn được quay sang hỏi: “Lồng này chứa thứ gì?”

“Hồi trước tôi có bán ít chó mèo ấy mà, cho nên cần cái lồng lớn một chút, sir.” Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế lái phụ vừa nói chuyện vừa gãi thái dương, thoạt nhìn vừa hiền lành vừa thản nhiên, không khẩn trương chút nào.

Cảnh sát giao thông lại cẩn thận quan sát các loại chim, cá và hoa cỏ trong thùng xe, cuối cùng gật đầu cho qua.

Sau khi xe tải chạy được mấy trăm mét, A Hoành trên ghế lái phụ mới hỏi: “Có phải cảnh sát chuyên môn chặn chúng ta không?”

“Ai biết được? Gần đến cuối năm nên hình như chỗ nào cũng kiểm tra nghiêm ngặt lắm.” Tài xế nhún vai nói.

“May mà chúng ta không ngu đến mức bỏ bọn nhóc trong xe.”

“Hai đứa nhóc rất bất tiện, lỡ lại giúp nhau cởi trói thì rất phiền toái. Nếu chỉ có một đứa thì bịt miệng còn được…”

Hai người vừa trò chuyện vừa lái xe chở hàng, mỗi khi giao tiếp với cửa hàng bán hoa sẽ cười hớn hở rất lễ phép, bất cứ ai cũng không thể ngờ được rằng sau lưng chúng đang làm hoạt động như thế nào.

Vừa hết sáng sớm, thời tiết lập tức nóng lên. Đa số người dân cũng phải bắt đầu một ngày bận rộn với công việc. Khách hàng trong chợ hoa và chim cảnh dần dần giải tán, chạy đến khắp mọi nơi trong thành phố.

Không chặn được kẻ bắt cóc, không phát hiện kẻ khả nghi hay xe khả nghi,

Con đường này không đi được.

Gia Di tựa lưng vào sofa, nhìn chằm chằm mấy tấm bảng trắng trước mặt, bắt đầu suy nghĩ có phải mình đã hoàn toàn đoán nhầm hay không.

Có lẽ bọn bắt cóc không phải lái xe chở hoa, mùi hoa đó thật sự ám chỉ chỗ ở của chúng thì sao? Mà nếu là chỗ ở thì toàn bộ Hương Giang có quá nhiều người dân trồng cây trông hoa trong sân nhà, cuối cùng lại quay trở về điểm khởi đầu.

Cô lau mặt một phen, tiếp nhận ly nước ấm mà Phương Trấn Nhạc đưa cho mình, uống một ngụm rồi nhắm mắt lại, không ngừng suy nghĩ toàn bộ manh mối của vụ án đã nắm bắt được đến nay.

Nửa tiếng sau, Phương Trấn Nhạc cho rằng cô đã nằm ngủ trên sofa, định đắp chăn mỏng cho cô thì cô bỗng hỏi: “Anh Nhạc, nếu bây giờ chúng ta đi bàn bạc với đôi mắt bị bọn bắt cóc đặt ở gần đó thì sẽ mạo hiểm cỡ nào?”

Hơn nửa giờ trước, họ đã cơ bản nhắm vào mấy người đàn ông trung niên ở mấy địa điểm.

Bởi vì thời gian đã qua rất lâu nên Phương Trấn Nhạc không thể nhận ra mấy người kia rốt cuộc có phải là đồng lõa của bọn bắt cóc từng bắt cóc mình và anh trai hồi xưa hay không, nhưng chỉ cần sàng lọc điều tra từng người một thì sẽ nhanh chóng biết kết quả.

Bình Luận (0)
Comment