Chương 1373: Manh mối nhỏ 3
“Xe tải chở hàng đi khắp nơi có thể chở hai đứa bé lòng vòng khắp thành phố mà không bị nghi ngờ. Cho nên cảnh sát không có khả năng tìm được bọn bắt cóc và bọn trẻ ở bất cứ địa điểm khả nghi nào. Bọn bắt cóc cũng cần mạo hiểm đưa cơm cho bọn trẻ có khả năng sẽ bị người khác phát hiện bọn trẻ, bởi vì bọn trẻ vẫn luôn trong trạng thái di chuyển.”
Gia Di cắn đầu bút lông, suy nghĩ một lát mới nói tiếp:
“Chợ hoa lớn nhất Hương Giang ở đâu? Nơi ban đầu bán sỉ hoa cỏ vận chuyển khắp thành phố là nơi nào?”
“Đường Hoa Khư ở Vượng Giác gần Thạch Giáp Vĩ!” Phương Trấn Nhạc vỗ tay thật mạnh.
Hai người nhìn nhau, sau đó lập tức hành động.
Mấy phút sau, toàn bộ cảnh sát chìm của O ký đều ùa về phía đường Hoa Khư bắt đầu truy tìm dấu vết. Cảnh sát tuần tra lâm thời ở đường Hoa Khư cũng nhận được nhiệm vụ, bắt đầu tập trung kiểm tra xe van.
Cùng lúc đó, chương trình phỏng vấn của Thái Lam tiên sinh đối với các diễn viên chính của đoàn làm phim [Siêu linh thần thám] cũng được phát sóng trên TV.
Rất nhiều người ăn bữa sáng trong nhà hay quán ăn đều vừa thưởng thức bữa ăn vừa xem TV.
…
“… Thực ra lúc đoàn làm phim giao tiếp với bộ phận quan hệ công chúng của sở cảnh sát để tìm hiểu về những vụ án chân thật, cũng thu thập được rất nhiều thông tin không được đưa vào phim.” Giám đốc sản xuất Kiều Lâm vừa cười vừa nói, dẫn dắt đề tài tập trung vào nội dung mà Thái Lam tiên sinh và Tôn Tân đã thảo luận trước với ông ta.
“Đúng vậy, hồi trước có một vụ án cướp tiệm vàng, tên cầm đầu bọn cướp thu xếp mọi chuyện rất ổn thỏa, có người chuyên theo dõi, có người lái xe, có người đi theo hắn ta vào tiệm vàng đánh cướp, sau đó việc tiêu thụ tang vật hoàn toàn do hắn ta phụ trách. Tên cầm đầu này hứa hẹn rất ngon lành, nói rằng sau khi mọi người hoàn thành nhiệm vụ được phân công, hắn ta sẽ chia tiền cho mọi người sau khi tiêu thụ tang vật.” Tôn Tân tiếp lời.
“Kết quả thì sao?” Thái Lam tiên sinh cười hỏi.
“Kẻ theo dõi bị bắt giữ đầu tiên, những người khác đều nấp đằng sau, chỉ có mình hắn ta làm tiền tiêu thu thập tin tức, tất nhiên hắn ta nguy hiểm nhất. Kết quả là lúc bị bắt, kẻ theo dõi còn cho rằng mình an toàn nhất, bởi vì hắn ta đâu có cầm súng đi cướp tiệm vàng.” Kiều Lâm cười lắc đầu.
“Sau này bởi vì không bắt được những kẻ khác trong băng cướp nên cuối cùng kẻ theo dõi phải gánh hết toàn bộ tội danh, ngồi tù đến mức mọt cả gông.” Tôn Tân nhún vai thở dài.
“Có người cho rằng cả đám đều có nghĩa khí, cùng nhau làm việc chia tiền, kết quả không ngờ người hợp tác với mình rõ ràng là một tên tội phạm bất chấp cả tính mạng. Tự cho là mình rất hiểu đồng bọn, nhưng thực tế lòng người cách bụng, vẫn chỉ là người dưng mà thôi.” Thái Lam tiên sinh lắc đầu chậc lưỡi.
Trong một căn nhà cũ trên sườn núi Thái Bình, Lão Hắc Bì đang ngồi trước TV vừa gặm hamburger nguội ngắt vừa xem TV bỗng khựng lại.
Ông ta chợt nhớ cả đám đã nhiều năm không gặp Lâm Nhất Bá, rốt cuộc bây giờ người này là người như thế nào, mười mấy năm qua rốt cuộc đã từng xảy ra chuyện gì, Lâm Nhất Bá có còn là đại ca cầm đầu hồi xưa hay không, mọi người đều không thể khẳng định.
Lâm Nhất Bá nói ông ta sẽ gánh vác toàn bộ thù hận, nhưng mình có thật sự được bình an không?
Tất cả kế hoạch đều là Lâm Nhất Bá đặt ra, trong kế hoạch có khâu nào là mọi người thật sự nhận được tiền không?
Chờ đến khi lấy được tiền, Lâm Nhất Bá nói rằng ông ta sẽ chia tiền cho mọi người rồi sẽ rời khỏi Hương Giang chạy sang Loan Loan, nhưng… lỡ như Lâm Nhất Bá ôm hết tiền bỏ trốn thì sao?
Lão Hắc Bì nuốt một ngụm nước miếng, đến lúc này mới ý thức được rằng mình bị đặt ở đây làm kẻ theo dõi, trên thực tế cảnh sát rất dễ tìm được mình.
Nhiệm vụ lần này chỉ có mình Lâm Nhất Bá chủ động gọi điện thoại cho ông ta, ông ta thậm chí không biết số điện thoại của đám Lâm Nhất Bá ―― nói là sợ cảnh sát sẽ cố ý tung tin giả, dụ dỗ ông ta báo cảnh sát thông qua điện thoại, hơn nữa truy tìm dấu vết những người đã gọi điện thoại trong khu vực nằm trong khoảng thời gian này, vì sự an toàn của đại cục.
Ông ta thậm chí không biết địa điểm cụ thể của đám Lâm Nhất Bá là ở đâu.
Lâm Nhất Bá nói làm vậy là để bảo vệ ông ta. Bây giờ xem ra, nói không chừng hoàn toàn là vì đề phòng ông ta. Lỡ ông ta bị cảnh sát bắt được thì ông ta không thể khai báo chuyện gì, bởi vì ông ta không biết gì hết…
…