Chương 1372: Manh mối nhỏ 2
“Anh Nhạc, em muốn xem hồ sơ mấy vụ án cũ, cả bản gốc vật chứng nữa.” Dịch Gia Di đứng giữa thư phòng, nghiêm túc nói.
“Đa phần đều nằm trong kho lưu trữ hồ sơ của tổ trọng án Trung Hoàn.” Phương Trấn Nhạc ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Anh sẽ đi thu xếp ngay.”
“Còn nữa, anh Nhạc, trong bản tin thời sự sáng mai, TVB sẽ có một chương trình phỏng vấn đối với chàng trai Đậu Hũ, người chủ trì là Thái Lam tiên sinh. Em muốn truyền đạt một vài thông tin thông qua họ.”
“Châm ngòi quan hệ giữa bọn bắt cóc?” Phương Trấn Nhạc lập tức nghĩ tới chuyện này.
Gia Di gật đầu, sau đó hơi lo lắng nói: “Nếu bọn bắt cóc sẽ sẽ tan rã thì có khi nào chúng sẽ giết hai đứa bé không?”
“…” Phương Trấn Nhạc suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu chúng đã quyết định từ bỏ vụ bắt cóc này thì sẽ không giết chết con tin. Chỉ khi nào muốn làm xong vụ này thì chúng mới giết chết con tin, tránh bị liên lụy bởi nhân tố không xác định. Anh đã nghiên cứu phong cách của chúng rất nhiều năm, chúng không phải là kẻ điên cuồng, ngược lại cảm xúc của chúng rất ổn định, chỉ cần… chỉ cần đứa trẻ bị bắt cóc và cảnh sát không kích thích chúng quá mức thì thực tế chúng sẽ không giết người vô nghĩa.”
Giọng nói của anh hơi chua chát, nhưng vẫn cố giữ lý trí phân tích cho Dịch Gia Di.
Gia Di ngẩng đầu quan sát nét mặt của anh, nhận thấy vẻ hối hận và đau khổ vì nhớ lại chuyện quá khứ trên mặt anh, cô tiến lên một bước nhẹ nhàng ôm anh.
Vừa tựa vào lòng anh, cảm nhận được sự ấm áp và chỗ dựa, Gia Di gần như muốn chìm vào giấc ngủ.
Phương Trấn Nhạc vỗ lưng cô: “Em muốn làm gì thì làm đi.”
“Vâng.”
Mấy phút sau, Gia Di lần lượt gọi điện cho Thái Lam tiên sinh và chàng trai Đậu Hũ.
Mười mấy phút sau, tổ trọng án Trung Hoàn gọi điện thoại trả lời đã tìm ra toàn bộ tài liệu, chú Long trông kho hàng đã ở đó.
Phương Trấn Nhạc lập tức chở Dịch Gia Di nhanh chóng đến sở cảnh sát Trung Hoàn. Sau khi đến nơi, hai người đi thẳng đến phòng lưu trữ hồ sơ.
“Cái nào?” Gia Di đứng trong phòng hồ sơ, nhìn trái nhìn phải đống thùng hồ sơ chồng chất trên kệ.
“Tất cả.” Chú Long nhún vai xòe tay, thở hắt ra một hơi rồi rời khỏi phòng hồ sơ.
Gia Di khó tin nhìn về phía thùng hồ sơ, thùng vật chứng chồng chất như núi trên kệ, sau đó quay đầu nhìn Phương Trấn Nhạc, nói: “Anh Nhạc, em cần một ly cà phê.”
Phương Trấn Nhạc vỗ vai cô rồi xoay người rời khỏi phòng hồ sơ.
Gia Di bắt đầu lật xem hồ sơ từng vụ án. Nửa tiếng sau, ba tấm bảng trắng trong văn phòng được chuyển đến trước cửa phòng hồ sơ, thỉnh thoảng Gia Di sẽ chạy ra ngoài viết chữ lên bảng trắng.
Khi ánh mặt trời đã sáng choang, ly cà phê trong tay Gia Di đã cạn đáy, Phương Trấn Nhạc không cho phép cô uống tiếp mà chỉ cho cô một ly sữa bò, còn cố nhét một cái bánh mì vòng vào tay cô, giám sát cô ăn hết.
Chờ đến khi xem xong phần vật chứng cuối cùng và bản báo cáo đi kèm với nó, cô rời khỏi phòng hồ sơ, đứng bên cạnh Phương Trấn Nhạc đang đứng trước bảng trắng ngoài cửa phòng hồ sơ.
Gia Di ngẩng đầu nhìn lướt qua chữ viết trên bảng trắng, cuối cùng lần lượt khoanh tròn mấy dòng chữ:
[Mùi hoa không xác định nào đó]
[Cánh hoa hướng dương]
[Lá của cây hoa thược dược]
[Chất lỏng của cành hoa sau khi bị đè nát]
[Mùi thảo mộc]
“Đây là những thông tin rất nhỏ bị xem nhẹ hồi trước.” Gia Di quay sang nhìn Phương Trấn Nhạc, nói tiếp: “Nhưng ở nhiều nơi có khả năng từng chứa con tin bị bắt cóc, và cả lời khai của con tin bị bắt cóc đều từng nhắc đến những tin tức liên quan tới ‘hoa’.”
“Ý em là bọn bắt cóc có khả năng liên quan tới vườn cây nào đó?” Phương Trấn Nhạc nhíu mày, lâm vào suy tư.
“Bọn bắt cóc có một chiếc xe tải chở hàng, người bị bắt cóc và những manh mối khác từng đề cập tới tin tức liên quan tới mùi hoa gì đó, ý nghĩ của những vụ án hồi trước rất giống với suy luận của anh Nhạc, cho rằng nhà của bọn bắt cóc nằm ở gần vườn bách thảo nào đó, hoặc là nhà của bọn bắt cóc có khả năng trồng trọt rất nhiều cây cối.”
“Nhưng chỉ riêng ngày hôm qua, chúng ta bị bọn bắt cóc lùa chạy khắp nơi, hầu như chạy khắp các khu vực bên bờ sông cảng Victoria.”
“Nếu liên kết hoa với xe tải, với nghề nghiệp thì sao?”
“Ý em là đổi suy đoán hoa cỏ xuất hiện ở gần nơi cư trú của bọn bắt cóc thành hoa cỏ liên quan tới nghề nghiệp…” Phương Trấn Nhạc lập tức ghi chép lên bảng trắng.