Chương 1371: Manh mối nhỏ 1
Người trong biệt thự hầu như đều đã ngủ, nhưng tỷ phú Lê lại không ngủ được.
Ông về phòng trước, lại lén lút bò dậy lúc bốn giờ sáng, quay về phòng khách.
Nhớ lại chuyện sau khi con trai bị bắt cóc, ông càng nghĩ càng thấy khó chịu, bèn thong thả bước đi trong phòng khách một mình. Hai mươi phút sau, cuối cùng ông không thể kìm nén được nữa mà âm thầm phát tiết cảm xúc với máy nghe lén được lắp đặt trong phòng khách.
Tình huống hiện tại là bọn bắt cóc rất bình tĩnh, đùa bỡn ông ấy và cảnh sát trong lòng bàn tay, chủ động xuất kích, cứ như thể mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của bọn bắt cóc, còn nạn nhân là ông ấy hoàn toàn không có sức chống cự.
Cảnh sát vẫn rất bị động, đến bây giờ không lần nào dự đoán được hành vi của bọn bắt cóc hoặc tìm thấy manh mối của chúng.
Rốt cuộc là vì kinh nghiệm của bọn bắt cóc quá phong phú, hay là cảnh sát quá vô năng, quá có lệ?
Thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây, đứa con của ông đang bị dày vò, không ai biết kế tiếp có xảy ra sự cố ngoài ý muốn nào không. Ông hoàn toàn không thể ngủ được, còn đám cảnh sát thì sao? Họ có thật sự cố gắng không?
Tỷ phú Lê nói cả buổi mà không có ai đáp lại. Trong lòng ông ấy nén giận, muốn cầm bộ đàm lên tìm thám tử nghe nói là ở cứ điểm gần đây.
Nhưng ông vừa cầm bộ đàm lên thì một giọng nói truyền ra từ bên trong:
“Chào Lê tiên sinh, tôi là thám tử tham dự nhiệm vụ cứu con tin lần này, tôi đến từ tổ trọng án Tây Cửu Long, tổ trưởng Dịch Gia Di của tổ B.”
“Madam Dịch thường xuyên được đưa tin trên báo chí? Nữ thần thám Tây Cửu Long?” Lê tiên sinh chần chờ một lát mới hỏi.
“Chỉ là báo chí thích khen ngợi mà thôi. Lê tiên sinh, đội cảnh sát đang thức trắng đêm, mỗi người đều đang cố gắng tìm kiếm bọn bắt cóc và hai đứa bé, các thám tử theo dõi tình huống chung quanh biệt thự cũng đang làm giao ban công việc với nhau, bảo đảm mỗi phút mỗi giây đều có người canh gác.”
“Xin ông hãy yên tâm. Mặc dù chúng ta ở ngoài sáng, bọn bắt cóc ở trong tối, chúng tôi không tiện xuất hiện bên cạnh người nhà, nhưng chúng tôi vẫn đang cố gắng.”
Giọng nói của Dịch Gia Di dường như vẫn rất êm dịu, nhưng sẽ không khiến người ta cảm thấy chỉ là dịu dàng mà thôi. Giọng điệu của cô chẳng những có sức mạnh an ủi lòng người mà còn khiến người ta rõ ràng nhận thấy sự khẳng định và thong dong của cô, dường như mọi chuyện đều không nghiêm trọng gì đâu, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát.
“Madam, chi bằng cô nói thật với tôi đi, rốt cuộc tỷ lệ cứu được con tôi là bao nhiêu?” Cơn phẫn nộ của Lê tiên sinh bỗng bị dập tắt, thay vào đó là sự nghẹn ngào uể oải.
Ông ấy đã lớn tuổi, đứa con trai út này đại khái là đứa con cuối cùng của ông, từ nhỏ đã được cưng chiều…
Là sai sót của ông, có được tài sản khổng lồ mà không thể bảo vệ người nhà mình không bị những kẻ mơ ước tài phú đó sát hại. Đều là lỗi của ông…
“Lê tiên sinh, chúng tôi sẽ dốc hết sức, cử toàn bộ lực lượng cảnh sát Hương Giang tìm kiếm hai đứa bé.” Dịch Gia Di hít sâu một hơi, nói: “Bọn trẻ vẫn đang kiên trì, xin Lê tiên sinh nhất định phải giữ bình tĩnh, chúng ta cùng nhau vượt qua khoảng thời gian này.”
“… Hy vọng sẽ thật sự được như ước nguyện…” Lê tiên sinh bóp ấn đường, sự mỏi mệt khiến giọng nói của ông ấy khàn khàn.
“Ông ngủ thêm một lát đi.” Giọng Gia Di cũng lộ vẻ mệt mỏi.
“…” Lê tiên sinh ngẩng đầu nhìn bầu trời tối om ngoài cửa sổ, gật đầu với không khí, dường như không ý thức được cảnh sát chỉ nghe thấy giọng nói của mình chứ không thấy được động tác của mình. May mà kế tiếp ông ấy lại thấp giọng nói một câu: “Vất vả cho cô rồi. Madam Dịch, tôi tin cô.”
…
Trong một căn biệt thự khác, Gia Di buông bộ đàm, ngẩng đầu thở hắt ra một hơi, quay sang thấy mấy vị chuyên gia thám tử khác đang nhìn mình, cô hơi suy yếu gật đầu với họ rồi mới xoay người tiến về phía thư phòng của Phương Trấn Nhạc.
Anh Nhạc đã đánh dấu mấy địa điểm được cảnh sát chú ý đặc biệt trên bản đồ, rất có khả năng là cùng một băng nhóm gây ra mấy vụ án suốt hai mươi năm về trước.
“Đám người này dường như mỗi ngày đều chu du khắp Hương Giang.” Phương Trấn Nhạc quay đầu nhìn Gia Di rồi lại đưa mắt nhìn bản đồ dán trên tường, cau mày nói.