Chương 1370: Giả dối 4
“Các cháu đừng sợ, ông nghe thấy chúng gọi điện cho Lê tiên sinh rồi. Lê tiên sinh đã đồng ý trả tiền, không lâu sau các cháu sẽ được về nhà.”
“Là…” A Huy đang định nói bác Lê, bỗng nhớ tới lười dặn dò của A Mân rằng tuyệt đối không được tiết lộ thân phận, bèn nuốt lại lời nói vừa rồi, chỉ hỏi: “Ông ơi, ông có thể âm thầm thả tụi cháu ra được không? Tụi cháu sẽ trả cho ông một khoản tiền thù lao lớn.”
“Không được đâu nhé, sẽ nguy hiểm lắm.” Ông già lắc đầu, chỉ vào đồ ăn: “Các cháu mau ăn một chút đi, phải giữ thể lực chứ.”
Hai đứa bé nhìn nhau, sau đó mỗi đứa đều lấy một chiếc bánh hamburger và một ly sữa.
Lê Trạch Mân vẫn giữ cảnh giác. Cậu bé ăn rất chậm, nhất là chỉ uống một ngụm sữa, đôi mắt vẫn đề phòng nhìn chằm chằm ông già, thi thoảng lại nhìn về phía cánh cửa mở ra và A Huy bên cạnh mình.
Ông già ngồi đối diện với chúng, cũng quan sát tướng ăn của hai đứa bé.
Vốn tưởng rằng sẽ có một đứa ăn ngấu nghiến, vậy thì có thể phân biệt được đứa nào là thiếu gia, đứa nào bắt nhầm. Nhưng ông ta lại thấy cả hai đứa đều nhai chậm nuốt kỹ, một đứa vừa ăn vừa đề phòng, một đứa vừa ăn vừa lau vụn bánh mì dính bên khóe miệng… đều rất giống thiếu gia nhà giàu.
“Hai đứa các cháu đứa nào là Lê Trạch Mân? Ông nghe chúng nói một đứa khác bị bắt nhầm thì có thể thả ra ngoài.” Ông già vừa nói dối vừa quan sát hai đứa, thấy chúng chỉ ngẩng đầu nhìn mình chứ không trả lời, ông ta mới nói tiếp:
“Có phải tiểu thiếu gia rất sợ bị nhốt ở đây một mình nên mới cố giữ một đứa khác ở lại đây cùng cháu không? Hay là một cậu bé khác không biết cha mẹ mình đang sốt ruột chờ mình nên mới ở lại đây không muốn tiết lộ thân phận?”
Trái tim Lê Trạch Mân như đập hẫng một nhịp, biết tình huống không ổn. Cậu bé không dám quay sang nhìn A Huy, sợ động tác của mình sẽ khiến lão già trước mặt phát hiện manh mối. Trong lòng cậu bé vô cùng kiêng kỵ người lớn vừa mạnh mẽ vừa thông minh hơn mình, sợ biểu cảm và động tác nhỏ của mình sẽ bại lộ manh mối nào đó, cuối cùng cậu bé chỉ siết chặt tay A Huy, cắn răng nhìn chằm chằm ông già, ngón tay lại kìm lòng không đậu run lẩy bẩy.
Nhận thấy Lê Trạch Mân nắm tay mình rất chặt, trong đầu A Huy hoàn toàn không nghĩ đến chuyện “Dựa theo lời nói của ông cụ này thì nói không chừng A Mân đang lừa mình. Thực tế bọn bắt cóc sẽ không giết mình, còn sẽ thả mình về nhà nữa. Bây giờ chỉ cần mình nói mình là Triệu Quỳnh Huy, mình muốn về nhà, không muốn ở lại chỗ tối om này với A Mân đâu”.
A Huy chỉ nghĩ rằng “Lúc đầu A Mân nói những người này sẽ giết mình, bây giờ hình như chúng nói sẽ không giết mình, sẽ thả mình về nhà”, nhưng ngay sau đó suy nghĩ lại biến thành “Mình không thể về nhà, vậy thì đến lúc đó chỉ có một mình A Mân ở đây chịu khổ, chắc chắn cậu ấy sẽ sợ chết. Lúc trước bọn bắt cóc định giết mình, A Mân hướng dẫn mình liều mạng không cho chúng biết ai mới là tiểu thiếu gia Lê Trạch Mân, bây giờ mình cũng phải có nghĩa khí, không thể tiết lộ thân phận của mình, phải ở bên A Mân mới được”.
Thế nên A Mân không nghe thấy A Huy bị lừa gạt nói chuyện lung tung, ngược lại nhận thấy mấy ngón tay của A Huy đang bị mình siết chặt cũng nhẹ nhàng nắm tay mình, bắt chước mình ra sức nắm thật mạnh…
Lâm Nhất Bá chờ thật lâu mà chỉ thấy hai đứa bé vẫn vừa nhìn mình vừa cắn hamburger, không đứa nào lên tiếng, đành phải tiếp tục tán gẫu với chúng, tìm kiếm lỗ hổng giữa hai đứa bé, mưu toan phán đoán rốt cuộc đứa nào mới là Lê Trạch Mân.
Tiếc rằng đôi lúc người lớn tự cho là mình rất thông minh, cho rằng con nít đều là đứa ngốc, rất dễ dụ dỗ lừa gạt, nhưng không nghĩ rằng bọn trẻ còn thông minh và hiểu được nhiều chuyện hơn người lớn rất nhiều.
Bọn trẻ thật sự rất ngây thơ, nhưng sự ngây thơ ấy lại biến thành cố chấp, ngược lại còn khó lừa gạt hơn người lớn biết “thay đổi theo tình thế”.