Chương 1369: Giả dối 3
“Lần này rõ ràng cảnh sát đã nhúng tay vào, cho dù chúng đã rời khỏi nhà tỷ phú Lê thì cũng không thật sự khoanh tay đứng nhìn đâu, e rằng chúng vẫn đang ở một chơi nào đó chờ thời cơ hành động, chờ bắt được dấu vết của chúng ta đấy.”
“Vụ này kiếm được nhiều tiền, nhưng lại là vụ cuối cùng của chúng ta, đã làm kinh động cảnh sát. Chúng ta không thể tìm kiếm mục tiêu khác, đành phải gánh vác nguy cơ lần này.”
“Ông suy nghĩ thử xem, thế đạo bây giờ khác với hai mươi năm trước rồi, đi hai bước gặp một cảnh sát tuần tra đường phố, huống chi hiện tại đội ngũ cảnh sát được chỉnh đốn lợi hại hơn trước kia rất nhiều.”
“Chúng ta phải vắt hết óc nghĩ cách không bị cảnh sát tóm cổ lúc lấy tiền, hủy diệt toàn bộ manh mối và bằng chứng vào thời điểm cuối cùng, không cho cảnh sát tìm được chúng ta, còn phải trả bọn nhóc về nhà. Quá trình này cần rất nhiều giai đoạn, mỗi một giai đoạn đều có khả năng bại lộ.”
“Thêm một đứa nhóc thì không phải nguy hiểm tăng thêm gấp đôi, mà là gấp mấy lần.”
“Thứ nhất, không biết hai thằng nhóc kia cứ lẩm bẩm mưu đồ chuyện gì, một thằng nhóc thì nhát gan, nhưng hai thằng nhóc thì sẽ dám làm bất cứ chuyện gì. Nói dễ hiểu nhất, nếu lúc trước chúng ta chỉ bắt cóc được một thằng nhóc thì sẽ không xảy ra tình huống lúc mở cửa thùng xe phát hiện hai thằng nhóc cởi trói cho nhau, còn mưu toan bỏ trốn.”
“Còn nữa, chúng ta mang theo hai thằng nhóc trạc tuổi nhau chạy đi với chỉ mang theo một thằng nhóc chạy đi, thế thì tình huống nào dễ bị bại lộ hơn?
“Hiểu rồi, nhưng đến cuối cùng trả con tin mà thiếu mất một đứa thì có sao không?” Lão Kim Ngư gật đầu.
“Chúng ta trả con tin về chẳng qua là vì sợ cha của thằng bé phát hiện cả tiền lẫn con đều mất thì sẽ nổi điên, đến lúc đó lỡ như phú hào hàng đầu gây áp lực cho cảnh sát, dốc hết toàn lực tróc nã chúng ta thì áp lực của chúng ta sẽ rất lớn, rất khó để cầm số tiền chuộc đó tiếp tục sống sót an toàn. Trả con tin về, mặc dù sẽ có nguy cơ bại lộ, nhưng thực tế là để trấn an người thân có quyền thế của thằng bé.”
“Chỉ cần con tin về nhà, chúng sẽ kiêng kỵ chúng ta ở trong tối, chúng ở ngoài sáng, coi như của đi thay người, không cần thiết tiếp tục liều mạng với chúng ta, chắc hẳn sẽ nhân nhượng cho khỏi phiền, vậy thì chúng ta sẽ yên bình.”
“Cho nên chỉ cần trả Lê tiểu thiếu gia về nhà là được.”
“Một thằng bé khác, cho dù chết thì gia đình bình thường không quyền không thế, có thể gây ra sóng gió cỡ nào? Cho dù cuối cùng làm ầm ĩ thì cùng lắm cánh truyền thông chỉ đăng tin hai ngày, đội ngũ cảnh sát tỏ vẻ cho có chứ sẽ không điều tra truy nã gì đâu.”
Lâm Nhất Bá xua tay, cười nói:
“Chúng ta chẳng những giảm bớt phiền toái, hạ thấp nguy hiểm mà còn bớt một gánh nặng, nhưng vẫn lấy được nhiều tiền, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi.” Lão Kim Ngư hiểu ra, sau đó lại khàn giọng nói: “Nhưng vừa nhắc đến chuyện thân phận thì hai đứa nhóc đều im như thóc, bọn tôi ép hỏi mãi mà không hỏi được. Tôi còn đánh hai đứa nhóc mỗi đứa mấy cái tát, nhưng tụi nó chỉ khóc chứ không chịu nói.”
“…” Lâm Nhất Bá cau mày, suy nghĩ một lát rồi nói: “Để tôi đi xem tụi nó.”
…
Bỗng có tiếng bước chân truyền tới từ ngoài nhà nổi, hai đứa bé lập tức dựa sát vào ván gỗ ẩm ướt lạnh lẽo sau lưng, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía cánh cửa.
Tiếng mở khóa “rắc” vang lên, sau đó là tiếng “kẽo kẹt” khiến người ta ê răng, cửa được mở ra, một ông già khom lưng tiến vào.
Ông ta cầm hai cái bánh hamburger là hai ly sữa đã lạnh, đánh giá hai đứa trẻ nhìn mình bằng ánh mắt đề phòng, sau đó đến gần đưa thức ăn đến trước mặt chúng.
Lê Trạch Mân và A Huy chỉ nhìn chằm chằm thức ăn trước mắt, không ai dám vươn tay ra lấy.
“Đói bụng rồi đúng không? Ăn đi.” Ông già cười nhìn hai đứa, thậm chí ôn hòa ngồi xuống đất, gật đầu cổ vũ chúng.
A Huy nhìn về phía cánh cửa mà ông già không đóng, ông già lập tức bắt giữ được vẻ mặt của cậu bé, lắc đầu nói:
“Chúng đang ở bên ngoài, đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn, sẽ chọc giận chúng. Đến khi bị bắt lại thì sẽ bị đánh đấy.”
“Ông ơi, ông không phải là đồng bọn với chúng ạ?” A Huy quay sang nhìn Lê Trạch Mân chỉ mím môi không nói chuyện, do dự một lát rồi vẫn lên tiếng.
“Chúng thuê chiếc thuyền nhỏ bỏ neo này của ông để nhốt các cháu, còn chúng đang ở trong nhà nhỏ của ông.”