Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1391 - Chương 1391 - Tiếng Súng Dày Đặc 4

Chương 1391 - Tiếng súng dày đặc 4
Chương 1391 - Tiếng súng dày đặc 4

Chương 1391: Tiếng súng dày đặc 4

“Gia Di…” Tiếng kêu mặc dù mong manh nhưng rất rõ ràng.

Gia Di quay phắt về phía phát ra âm thanh, góc trong cùng của căn nhà――

Phương Trấn Nhạc ngồi trong góc phòng, sắc mặt tái nhợt, trên mặt dính đầy máu, nhưng vẫn còn sống.

Cô bước một bước ngã nhào bên cạnh, vươn hai tay muốn kiểm tra thân thể của anh, nhưng chần chờ không dám đặt tay lên người anh.

Đưa mắt nhìn chung quanh toàn là vết súng bắn hoặc vết dao cứa đẫm máu tươi, nước mắt tràn đầy làm nhòe tầm nhìn, cô quay đầu kêu đội Phi Hổ mang cáng tới cứu người.

Phương Trấn Nhạc vươn tay, mệt mỏi đặt tay lên cổ tay của cô, dường như muốn an ủi cô.

Gia Di quay đầu lại, dùng ống tay áo thô lỗ lau nước mắt, lại lần nữa nhìn rõ khuôn mặt Phương Trấn Nhạc.

Anh vất vả mỉm cười với cô, dường như cuối cùng cũng yên lòng, ngón tay chầm chậm rủ xuống, hai mắt khép lại.

Gia Di như bị nghẹn trong cổ họng, da đầu tê dại trong phút chốc.

May mà một thành viên của đội Phi Hổ tiến lên kiểm tra dấu hiệu sự sống của Phương Trấn Nhạc, quay sang nhỏ giọng nói: “Madam, sir Phương chỉ bị ngất xỉu thôi.”

Lúc này Gia Di mới đỡ thân thuyền nhường đường cho cảnh sát đội Phi Hổ, nhìn họ cẩn thận khiêng anh Nhạc rời khỏi nhà nổi, sơ cứu cầm máu đơn giản rồi dùng cáng khiêng anh tiến về phía đường cái.

Ngay khi Gia Di chuẩn bị đi theo thì bỗng có tin tức mới truyền ra từ bộ đàm:

[Từ Đạt không tìm được hai đứa bé ở địa điểm mà Dịch Gia Di hướng dẫn.]

[Vẫn có một tên bắt cóc không tìm thấy thi thể.]

Gia Di không yên lòng Phương Trấn Nhạc, nhưng sau khi nhìn Phương Trấn Nhạc mấy lần, cô xoay người dặn dò những người khác nhanh chóng cấp cứu cho anh Nhạc rồi dứt khoát cầm bộ đàm, trả lời thông qua tuyến điện thoại nội bộ:

“Tôi sẽ đến đó ngay.”

Sau khi nhận được nhiệm vụ của Dịch Gia Di, Từ Đạt chạy đến khu vực an toàn tìm hai đứa bé, vừa tìm kiếm từng tấc một vừa kêu lên “Chú là cảnh sát đây, Lê Trạch Mân, Triệu Quỳnh Huy các cháu đang ở đâu?” mà mãi không tìm thấy.

Trong lòng Dịch Gia Di vẫn lo lắng cho Phương Trấn Nhạc, lau mồ hôi trên trán chảy ra không biết lần thứ bao nhiêu, men theo tuyến đường “chạy trốn” lúc nãy đi đến chỗ trũng dưới sườn dốc, thấy được dấu chân của bọn trẻ, nhưng quả thật không thấy bóng dáng của chúng đâu.

Sắc mặt cô hơi trầm xuống, nhìn trái nhìn phải. Bụi cỏ cao chung quanh khu này đều đã bị đám Từ Đạt giẫm lên, bây giờ không thấy dấu chân của bọn trẻ đâu, Gia Di đành phải lấy nơi này làm trung tâm vừa gọi tên hai đứa bé, vừa ra bên ngoài tìm kiếm:

“Lê Trạch Mân, Triệu Quỳnh Huy, chị là cảnh sát Dịch Gia Di đây, các em có ở đây không?”

Tiếng còi xe cảnh sát vang inh ỏi từ xa đến gần, rất nhiều ánh đèn cũng đang di chuyển đến khu vực hoang vắng này.

Ngay khi Gia Di đang suy nghĩ có nên dùng lực lượng cảnh sát chém đứt lùm cỏ cao trong khu vực này hay không thì bỗng bụi cỏ đằng trước lắc lư, cô thử gọi tên hai đứa bé, đồng thời bày ra tư thế đề phòng, nhìn thẳng về phía đó.

Mãi đến khi hai đứa bé đẩy lùm cỏ cao ra, thật sự thấy gương mặt Dịch Gia Di, chúng mới rốt cuộc yên lòng, thi nhau nhào về phía cô.

Bọn trẻ như én non về tổ, vừa kêu to “Cảnh sát Dịch”, “Cảnh sát Dịch”, “Cảnh sát Dịch”, “Cảnh sát Dịch…”, vừa ôm chầm cô không chịu buông tay.

Gia Di đỡ hai đứa bé, xoa đầu chúng rồi mới ôm chúng vào lòng.

Gia Di dẫn chúng rời khỏi bụi cỏ cao, lướt qua bên cạnh các cảnh sát của đội Phi Hổ ùa vào khu vực này, đưa hai đứa trẻ ngồi vào xe cảnh sát, nhìn chúng uống nước ấm, ăn bánh bao, sau đó mới thả lỏng tinh thần, xoay người định mượn một chiếc xe cảnh sát đến bệnh viện.

Từ Đạt chạy đến hỏi thăm hai đứa bé, mới biết được thì ra hai đứa sợ bị Lâm Nhất Bá lừa gạt, bị bọn bắt cóc vừa dỗ dành vừa đe dọa cũng không chịu nói rõ đứa nào là Lê Trạch Mân đứa nào là Triệu Quỳnh Huy, bây giờ trí thông minh của chúng cũng áp dụng vào việc bỏ trốn.

Thấy Từ Đạt đến gần, nghe tiếng kêu của Từ Đạt, chúng sợ là người của Lâm Nhất Bá đóng giả làm cảnh sát.

Khi nghe được giọng nói của Dịch Gia Di nhưng không thấy người đâu, chúng lại sợ là người của Lâm Nhất Bá ghi âm giọng Dịch Gia Di, hoặc là giả giọng Dịch Gia Di để lừa gạt chúng.

Mãi đến khi thật sự thấy Dịch Gia Di ở nơi đó, chúng mới dám tin tưởng, mới dám chạy ra.

Lúc ngồi trên xe ăn bánh mì mềm mại, A Huy còn nghiêm trang nói với Từ Đạt:

“A Mân còn giao kèo với cháu, nếu đẩy bụi cỏ ra mà thấy không phải là cảnh sát Dịch Gia Di thì bọn cháu sẽ lập tức quay đầu chạy trốn, tốt nhất là tách ra chạy trốn.”

Bình Luận (0)
Comment