Chương 1390: Tiếng súng dày đặc 3
Phương Trấn Nhạc đưa mắt nhìn về phía đằng sau nhà nổi, chỉ thấy bóng lưng Dịch Gia Di mang theo hai đứa bé dần dần biến mất trong bóng đêm.
Thấy cô đã an toàn chạy đi, khóe miệng Phương Trấn Nhạc vô thức cong lên.
Anh ý thức được niềm vui của mình, bỗng nhiên nhớ lại người anh trai hô to kêu mình mau chạy đi của hai mươi năm trước.
Trong khoảnh khắc này, anh tha thứ cho chính mình đã bỏ trốn hồi ấy.
Thu hồi tầm mắt nhìn theo bóng lưng Gia Di rời đi, cuối cùng Phương Trấn Nhạc buông bàn tay vẫn ôm kín cẳng chân của mình, lòng bàn tay dính đầy máu tươi.
Anh không có cách nào cùng cô rời đi.
…
…
Vùng hoang vu tối tăm, Dịch Gia Di mang theo hai đứa bé vất vả chạy trốn.
Sau khi cầu cứu thông qua bộ đàm, trong lòng cô vẫn tràn ngập bất an, chỉ phải ra sức chạy nhanh hơn nữa, mau chóng đưa bọn trẻ đến địa điểm an toàn, mau chóng quay về cứu viện Phương Trấn Nhạc.
Trong lúc mơ hồ, cô nhận thấy sự khác thường của Phương Trấn Nhạc, liều lĩnh dùng tên bắt cóc làm con tin hơn nữa còn nổ súng bắn hắn ta, đây không phải là phong cách hành sự bình thường của anh Nhạc.
Trên đường chạy trốn, bỗng có tiếng súng dày đặc truyền đến từ phía nhà nổi đằng sau, mỗi một phát súng đều như bắn vào tim Gia Di.
Tốc độ của cô càng nhanh hơn, thất tha thất thểu mang theo bọn trẻ mà vẫn không chịu giảm tốc độ.
Sau khi chạy được một khoảng cách đủ an toàn, cô giấu bọn trẻ trong chỗ trũng dưới sườn dốc, dặn dò chúng đừng chạy lung tung, chờ cảnh sát đến đây đón chúng, sau đó mới một mình quay về con đường mà mình vừa chạy trốn.
Chạy được một lát, bỗng cô thấy mấy luồng ánh sáng chiếu nghiêng từ phía trước.
Ánh sáng mong manh của đèn pin đung đưa như tia sáng hy vọng từ trên trời chiếu xuống thắp sáng trái tim của Gia Di. Cô vui mừng quá đỗi, cao giọng kêu lên:
“Tôi ở đây!”
Người chạy tới cứu viện đầu tiên là Từ Đạt của bộ phận tình báo hình sự và tiểu đội. Anh ta không thể liên lạc với Ada – nữ cảnh sát đã cùng anh ta chia đường truy vết bọn bắt cóc, ý thức được có lẽ Ada đã đụng độ với bọn bắt cóc nên lập tức cầu viện Dylan ở bộ chỉ huy.
Sau khi hội hợp với tiểu đội được Dylan phái tới, Từ Đạt dẫn dắt đội ngũ tìm kiếm trong bóng đêm, không tìm thấy Ada mà nghe thấy tiếng súng ở bên này nên lập tức bật đèn pin chạy sang bên này.
Sau đó họ nhận được tiếng cầu cứu của Dịch Gia Di, có phương hướng rõ ràng hơn nên mới tìm đến nơi với tốc độ nhanh hơn.
Gia Di thông báo cho Từ Đạt biết chỗ trốn của bọn trẻ, sau đó tiếp nhận tiểu đội của Từ Đạt rồi nhanh chóng chạy về phía nhà nổi để trợ giúp Phương Trấn Nhạc.
Nhưng từ lúc đó đến bây giờ đã gần một tiếng đồng hồ trôi qua, từ lâu Gia Di đã không nghe thấy tiếng súng, hô hấp của cô trở nên dồn dập, bước chân cũng càng rộng càng nhanh hơn.
…
Đẩy ra đám cỏ cao cuối cùng che khuất tầm mắt, bãi đất trống chung quanh nhà nổi đằng trước được bao phủ trong màn đêm, yên ắng không một tiếng động.
Dịch Gia Di kêu to tên Phương Trấn Nhạc mà không nghe thấy tiếng trả lời, trái tim không ngừng chùng xuống vực sâu, trời đất quay cuồng.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, sau đó dẫn dắt đội ngũ cấp tốc chạy về phía nhà nổi.
Một thành viên của tiểu đội Phi Hổ bỗng bị vướng chân lảo đảo, suýt nữa ngã xuống. Sau khi đứng vững vàng, anh ta quay lại quan sát dưới chân rồi báo cáo:
“Chỗ này có một thi thể.”
Gia Di chậm rãi quay đầu, ánh trăng chiếu vào thi thể, cô bỗng bị lôi vào một đoạn dòng chảy hình ảnh ――
Trong bóng đêm, A Hoành ngã trước cửa nhà hét lên: “Hắn ta chỉ có một mình!”
Sau khi nghe thấy tiếng kêu này, người chết lập tức nổ súng bắn vào nhà nổi, đồng thời mưu toan xông vào nhà nổi đấu súng với Phương Trấn Nhạc.
Một viên đạn lao tới, trực tiếp bắn xuyên qua ngực trái của hắn ta.
Bóng đêm quay cuồng, vầng trăng mờ ảo che khuất sau tầng mây biến thành ánh sáng mờ nhạt. Một tiếng “bịch” vang lên, đó là tiếng phần lưng va chạm với mặt đất, ánh trăng trên trời không tiếp tục chao đảo mà dần dần bị màu đen xâm lấn.
Gia Di hít sâu một hơi, rời khỏi dòng chảy hình ảnh, lại lần nữa chạy về phía nhà nổi.
May mắn, may mà trong dòng chảy hình ảnh không phải…
Gia Di bước chân vào nhà nổi, lại thấy một thi thể nằm úp sấp trên sàn nhà, dòng chảy hình ảnh lại lần nữa vạch trần thân phận của hắn ta.
Là một tên bắt cóc khác, không phải là anh Nhạc!
Gia Di cảm thấy hô hấp nặng nề, cô chống tay lên thân thuyền bị đạn bắn nứt vỡ, vất vả đưa mắt nhìn chung quanh, đồng thời khẽ run giọng kêu lên:
“Phương Trấn Nhạc!”