Chương 1389: Tiếng súng dày đặc 2
Anh vội vàng ra hiệu cho Dịch Gia Di nằm sấp xuống, đồng thời nhắm nòng súng về phía kẻ dẫn đầu trong ba tên bắt cóc, chuẩn bị xử lý một tên trước.
Đúng lúc này, tên bắt cóc ngã gục trước cửa nhà bỗng hét lên:
“Đừng trốn nữa! Bọn cớm phát hiện các ông rồi! Chúng chỉ có hai người thôi, mau xử lý chúng đi!”
Đám Lâm Nhất Bá lập tức cảnh giác nằm sấp xuống, đồng thời nâng tay bắn loạn xạ về phía nhà nổi.
Tiếng súng không ngừng vang lên khắp nơi.
Tốc độ của đạn rất nhanh, dễ dàng xuyên thấu qua ván gỗ đã mục nát, ngọn đèn dầu nho nhỏ bị bắn vỡ toang, ánh lửa le lói tắt phụt. Mảnh gỗ bay tung tóe trong nhà nổi, mấy chiếc chai lọ được treo trên tường hoặc đặt trên sàn nhà lắc lư loang choang, mảnh sứ thủy tinh và vụn gỗ bắn lung tung ra chung quanh không phân biệt địch ta.
Hai đứa bé sợ đến mức bịt tai lại, Dịch Gia Di đè lên đầu chúng, che chở hai đứa bé dưới người mình.
Phương Trấn Nhạc ngồi quỳ một chân trốn sau cây cột rắn chắc nhất trong nhà, rụt vai tránh né đạn bắn và mảnh vụn văng tới.
Bầu không khí nhẹ nhõm thoải mái trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi thoáng chốc biến mất, giờ phút này Phương Trấn Nhạc và Gia Di đều rơi vào hoàn cảnh bất lợi nhất. Căn nhà nổi tồi tàn này tựa như một tấm bia ngắm cực kỳ bắt mắt, ván gỗ mục nát đã hầu như đánh mất tác dụng che chở cho họ, huống chi họ còn phải bảo vệ hai đứa trẻ.
Sau một đợt súng vang, chung quanh lại lần nữa lâm vào yên tĩnh, chỉ dư một căn nhà nổi trên mặt sông bất lực chống đỡ tiếng vụn gỗ rơi xuống.
Gia Di phủi mảnh vỡ và bụi bặm rơi trên đầu mình, ngẩng đầu lên thì thấy ánh trăng mờ nhạt chiếu vào thông qua lỗ thủng của nhà nổi. Bụi bặm và mảnh gỗ cứ thi nhau rơi xuống theo ánh trăng, chồng chất trên sàn nhà bằng gỗ mong manh yếu ớt của nhà nổi.
Tiếng súng vang gây ù tai kèm theo tiếng bọn bắt cóc ở bên ngoài đổi băng đạn: “Răng rắc… răng rắc…”
Trong bóng đêm, giọng Phương Trấn Nhạc vang lên:
“Thập Nhất, dẫn bọn trẻ chạy trốn từ cửa sau.”
Dứt lời, Phương Trấn Nhạc nhìn ra bên ngoài hét lên:
“Nếu các ông dám đến gần, tôi sẽ giết chết kẻ ở ngoài cửa này!”
Cánh tay của anh thò ra ngoài một đoạn, chĩa vào A Hoành đã bị còng tay chân.
Gia Di ôm lấy hai đứa bé, đứng dậy nói: “Chúng ta cùng đi.”
Nhà nổi quá xập xệ, cho dù là cột trụ chống đỡ căn nhà cũng sẽ chẳng mấy chốc bị đạn bắt nát, đến lúc đó căn nhà nổi sập xuống sẽ không còn là công sự che chắn, mà biến thành chiếc lồng trói buộc họ.
Không thể ở lại nơi này, cần thiết chạy ra ngoài mới được.
Nghe thấy giọng nói của Phương Trấn Nhạc, bọn bắt cóc ở bên ngoài cầm súng, tách nhau ra rồi nấp vào bụi cỏ cao, hơi chần chờ nhìn về phía A Hoành ngã trước cửa.
Ngược lại là A Hoành nghe thấy tiếng đe dọa của Phương Trấn Nhạc còn la lên: “Tụi nó là cớm, nó không dám giết tôi đâu, đừng sợ――”
“Pằng!” Tiếng kêu của A Hoành bị một tiếng súng cắt ngang.
Sau đó là một tiếng kêu thảm thiết, cánh tay A Hoành bị bắn thủng một lỗ, máu tươi chảy ào ào ra ngoài.
Nổ súng xong, tranh thủ lúc bọn bắt cóc bên ngoài còn chưa kịp phản ứng, Phương Trấn Nhạc quay lại nhanh chóng thì thầm:
“Chúng ta là cảnh sát, nhiệm vụ hàng đầu là bảo vệ sự an toàn của người dân. Mau đi đi! Anh có con tin, có thể níu chân chúng trong chốc lát, em đi gọi người trợ giúp!”
Nếu tiếp tục đấu súng thì bọn trẻ sẽ gặp nguy hiểm.
Gia Di nuốt một ngụm nước miếng, hai hàng lông mày cau lại thành chữ Xuyên (川). Nhưng sau khi nhìn chằm chằm Phương Trấn Nhạc mấy giây, cuối cùng cô vẫn quyết đoán rút khẩu súng bên hông ra, gỡ băng đạn đưa cho Phương Trấn Nhạc rồi xoay người đi đến đuôi thuyền, đá văng tấm ván gỗ yếu ớt như tờ giấy ở đằng sau, nhảy xuống nhà nổi rồi hai tay mỗi tay ôm một đứa bé, đón chúng ra sau thuyền rồi nhanh chóng chạy vào bụi cỏ cao.
Bọn bắt cóc đều nghe thấy động tĩnh, Lâm Nhất Bá có phản ứng nhanh nhất sốt ruột hét lên: “Hỏng rồi! Chúng cướp mất phiếu thịt rồi!”
Dứt lời, ông ta định chạy vòng qua nhà nổi chặn đường Dịch Gia Di và bọn trẻ.
Phương Trấn Nhạc lập tức nã một phát súng về phía Lâm Nhất Bá. Viên đạn lướt sát qua vai Lâm Nhất Bá, ông ta vội vàng ngã nhào xuống đất, lăn mình trốn ra sau bụi cỏ.