Chương 1388: Tiếng súng dày đặc 1
Bên cạnh tên bắt cóc A Hoành còn có một đứa bé. Dịch Gia Di không dám ngắm thẳng, nòng súng không chếch về phía đứa bé, thế nên viên đạn không thể bắn trúng yếu hại của A Hoành mà chỉ bắn thủng vai hắn ta, khiến thân thể hắn ta bị nghiêng sang một phía, lảo đảo về phía trước.
Sau khi đứng vững, A Hoành lập tức quay đầu nhìn về phía vừa bắn súng, liếc thấy cảnh sát đứng trong bụi cỏ, hắn ta hoảng sợ, vội vàng nghiêng người nổ một phát súng bắn trả về phía Dịch Gia Di.
Dịch Gia Di vội ngồi xuống ngã lăn sang một bên, tiếng xé gió của viên đạn lướt qua đỉnh đầu và ngay bên cạnh.
Bên kia, Phương Trấn Nhạc đã tiếp cận tên bắt cóc A Hoành lập tức nhào ra từ bụi cỏ như một con báo săn mồi, bay lên đè tên bắt cóc ngã xuống đất, giơ nắm đấm đấm mấy phát lên mặt hắn ta.
A Hoành vốn đã bị thương, lúc này bị cảnh sát cao lớn cường tráng đè lên người, cho dù đã ra sức giãy dụa cũng không thể thoát được đôi chút, ngược lại còn ăn đấm nhiều hơn, chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn, đầu óc như ù đi.
Thấy tên bắt cóc đã mất năng lực phản kháng, Phương Trấn Nhạc móc còng tay ra lưu loát khóa chặt hai tay của hắn.
Đứa bé bên cạnh tên bắt cóc A Hoành đã hoảng sợ chạy vào nhà nổi. Phương Trấn Nhạc chỉ nhìn lướt qua rồi quay sang bụi cỏ, lo lắng hô to:
“Dịch Gia Di!”
“Anh Nhạc, em không sao.” Bụi cỏ lắc lư một chút, Gia Di chống tay đứng dậy, cất súng đi rồi nhanh chóng đến bên cạnh anh Nhạc, lấy một bộ còng tay khóa hai chân A Hoàng khiến hắn ta không thể chống cự hoặc bỏ trốn.
Phương Trấn Nhạc đứng dậy từ trên người A Hoành. Gia Di tịch thu khẩu súng của A Hoành, ngẩng đầu đối diện với anh, hai người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cuối cùng cũng xong việc.
…
Nơi xa, lão Kim Ngư vừa hạ gục nữ cảnh sát chìm theo dõi Lâm Nhất Bá, đang định chém thêm một nhát nữa thì bỗng nghe thấy tiếng súng vang.
Lão Kim Ngư thầm nghĩ hỏng rồi, không rảnh bận tâm tới chuyện khác mà vội vàng cất bước chạy về phía Lâm Nhất Bá.
Bọn bắt cóc chia nhau chạy ba con đường đều ý thức được rằng có lẽ chỗ A Hoành đã xảy ra chuyện, đều hốt hoảng chạy vội về phía có tiếng súng nổ.
…
Một khi cảm xúc căng thẳng được giải phóng, bờ vai của Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di đều thả lỏng.
Hai người đứng dậy, sau đó ăn ý xoay người chạy về phía nhà nổi. Phương Trấn Nhạc vừa vào cửa đã thấy hai đứa bé ngồi sát bên nhau trong góc trong cùng của căn nhà.
Bọn trẻ đã từng gọn gàng sạch sẽ giờ đây trở nên vừa chật vật vừa lôi thôi. Hai đứa bé tràn ngập đề phòng nhìn Phương Trấn Nhạc, vẻ mặt vẫn tràn đầy kinh hoàng.
Mãi đến khi Dịch Gia Di tiến vào từ sau lưng Phương Trấn Nhạc, mượn ánh đèn mong manh trong nhà, bọn trẻ thấy rõ gương mặt của Dịch Gia Di, ánh mắt mới chợt sáng lên.
Lúc này, A Huy đứng dậy, nói với Lê Trạch Mân: “Nữ thần thám Tây Cửu Long đến cứu tụi mình kìa!”
Thấy đứa bé rõ ràng đầy mặt bẩn thỉu, nhưng vẫn nở nụ cười đôi mắt cong cong, lộ ra hàm răng trắng tinh, Dịch Gia Di cũng cảm nhận được niềm vui của chúng.
Cô mỉm cười an ủi bọn trẻ, kiểm tra vết thương bị lá sắt cứa trúng trên cánh tay Lê Trạch Mân, xác định không đáng lo ngại rồi bắt đầu cởi dây thừng trên người Lê Trạch Mân.
…
Cùng lúc đó, băng nhóm Lâm Nhất Bá đã hội hợp với nhau trong bụi cỏ cao. Chúng thong thả đến gần, cuối cùng cũng thấy A Hoành ngã trên mặt đất.
Thấy đám Lâm Nhất Bá, A Hoành tức khắc trợn tròn mắt, quay lưng về phía đám Lâm Nhất Bá dùng bàn tay ra dấu “chỉ có 2 người”, hy vọng Lâm Nhất Bá có thể nhận được tin tức của hắn ta.
Trong nhà nổi, Gia Di cởi dây thừng được trói chặt trên người Lê Trạch Mân, nhẹ nhàng xoa bóp làn da bị bầm tím của cậu bé rồi mới đứng dậy, dắt tay hai đứa bé mỗi đứa một bên, chuẩn bị dẫn chúng rời đi.
Phương Trấn Nhạc đứng canh chừng chỗ cửa lại ra hiệu cho Dịch Gia Di chờ đợi. Anh phát hiện tên bắt cóc ngã xuống trước cửa nhà vẫn rên rỉ mắng chửi giờ đây bỗng nín thinh.
Có gì đó là lạ.
Phương Trấn Nhạc cầm súng trước ngực, gò má kề sát bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, lập tức thấy ba tên bắt cóc đang âm thầm lẻn tới từ bên kia, giờ đây đã đến gần căn nhà này.