Chương 1387: Hải đăng bỏ hoang và bến cảng cũ 4
Gia Di gật đầu: “Nếu nơi này từng có một đường sông thì mười mấy năm trước, có phải bên kia từng là một hồ nước lớn hơn vũng nước một chút không?”
Cho dù rất nhỏ, nhưng làm bến cảng để mấy con thuyền nhỏ đánh cá có chỗ bỏ neo thì cũng dư sức mà nhỉ?
Phương Trấn Nhạc đứng thẳng lưng, đối diện với Gia Di, vẻ mặt dần dần nặng nề.
Một con đường sông bí ẩn, một hồ nước làm bến cảng bị bụi cỏ cao và sườn dốc che khuất…
Anh cảm thấy hô hấp hơi bức bối, tim lại đập nhanh hơn. Không chờ Gia Di nói tiếp, anh đã nhanh chóng tiến về hướng đó.
Anh mạnh mẽ đẩy ra những cọng cỏ và bụi cây cao che khuất trước mặt, vượt qua chông gai tiến về phía chỗ trũng nhất của vũng nước.
Mặt đất dưới chân dần dần trở nên lầy lội, biểu hiện nơi này mặc dù đã không còn là bến cảng, nhưng cũng vẫn ướt át vì nước đọng sau cơn mưa và thủy triều.
Phương Trấn Nhạc không dám nghĩ tiếp, nhưng một ý niệm đã hiện rõ trong đầu: nơi này, có lẽ chính là nơi chôn xác của anh trai.
Mười mấy năm qua khu vực Sa Điền cũng biến chuyển từng ngày, rất nhiều khu đất chung quanh được trưng dụng để xây nhà, làng chài ngày xưa đã không còn nữa, nơi này dần dần được xây dựng có dáng vẻ của thành phố, cảng cho thuyền đánh cá ngày xưa cũng được ưu hóa cải tiến, nhưng vẫn còn rất nhiều nơi không được quy hoạch, bị bỏ hoang ở đây…
Phương Trấn Nhạc đang tiến về phía trước thì bỗng nghe thấy động tĩnh ở cách đó không xa. Anh và Gia Di đồng thời dừng lại, cùng quay đầu nhìn về phía tiếng động truyền tới.
Dường như đó là tiếng bước chân của một người vừa đẩy cỏ vừa bước đi.
Phương Trấn Nhạc giơ tay ra hiệu cho Gia Di, hai người ăn ý tách ra, sau đó chậm rãi lại gần hướng đó với cùng một tiết tấu.
Càng đến gần càng phát hiện nhiều mảnh gỗ của thuyền bị bỏ hoang trong bụi cỏ, dường như nơi này là bãi tha ma của những con thuyền cũ, chúng chôn thân ngang dọc dưới bùn đất, có một số con thuyền đã bị ăn mòn mục nát, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào, những mảnh gỗ cứng của ngày xưa sẽ lập tức vỡ tan thành bụi.
Gia Di nằm trên một khúc thuyền cũ, cẩn thận đẩy mấy lùm cỏ cao, lập tức thấy trên một chiếc nhà nổi lớn nằm bên bờ hồ đằng trước, một người đàn ông đang đè đầu một đứa trẻ, không kiên nhẫn nhỏ giọng chửi mắng:
“Mau tè đi, đừng lề mề.”
Gia Di hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía nhà nổi, trong nhà có một ngọn đèn nhỏ rất mờ. Nếu không phải lướt qua tầng tầng lớp lớp thân cỏ cao bằng mái nhà đi đến nơi này thì cho dù tìm kiếm bên bờ sông cẩn thận cỡ nào cũng sẽ không thấy một tia sáng nhỏ bằng hạt đậu trong nhà nổi giấu dưới lớp cỏ cao.
Đầu óc cô nhanh chóng hoạt động, bọn bắt cóc tổng cộng có 5 tên, Lão Hắc Bì ở trong khu dân cư lưng chừng núi, Lâm Nhất Bá dẫn theo hai tên khác trốn trong nhà riêng ở Sa Điền, vậy thì số người canh chừng bọn trẻ ở đây hẳn là chỉ có một tên.
Hô hấp bỗng trở nên dồn dập, ánh mắt thay đổi, cô nhìn Phương Trấn Nhạc nấp trong bụi cỏ bên kia. Hai người cách một khoảng cách, Gia Di kích động đến mức ngón tay khẽ run rẩy, âm thầm ra dấu trưng cầu ý kiến của Phương Trấn Nhạc.
Phương Trấn Nhạc quay đầu nhìn chằm chằm vào gã đàn ông cách anh rất gần, cẩn thận quan sát phần hông và hai tay của hắn ta, sau đó hít một hơi thật sâu, kìm nén nhịp tim đập điên cuồng, quay sang gật đầu với Gia Di, sau đó cong lưng lặng lẽ tiến về phía tên bắt cóc.
Dịch Gia Di vội vàng theo sát đằng sau, khom lưng lại gần tên bắt cóc từ một hướng khác.
Giờ phút này, Phương Trấn Nhạc có vẻ sốt ruột hơn hẳn bình thường, tốc độ của anh nhanh hơn Gia Di rất nhiều.
Nấp trong bụi cỏ thấy anh Nhạc lại gần tên bắt cóc quá nhanh, trong lòng Gia Di hơi lo lắng.
Khi cô đang suy nghĩ mình có nên tăng tốc độ hay không thì tên bắt cóc dường như nhận thấy nguy cơ, bỗng nhiên nhìn về phía Phương Trấn Nhạc hét lớn một tiếng:
“Đứa nào ở đằng kia?”
Ngay sau đó, hắn ta đã rút súng chỉ về phía trước.
Con ngươi trong mắt Gia Di bỗng co rụt lại. Anh Nhạc đang mai phục trước mặt tên bắt cóc, nếu anh đứng dậy đối mặt với nòng súng của hắn ta thì rất có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Tay nhanh hơn não, chỉ trong phút chốc cô đã rút súng đứng dậy, không chút do dự bóp cò súng.
Gia Di cảm thấy động tác của mình như pha quay chậm trong phim, nhưng trên thực tế chỉ là cảm giác bị khuếch đại vì căng thẳng quá mức. Khoảng thời gian cô rút súng chĩa về phía tên bắt cóc cũng chỉ mới trôi qua mấy chục giây mà thôi.
“Pằng!”
Ánh trăng bỗng bị mây đen ùa lên che khuất, không gian chung quanh thoáng chốc tối sầm, tiếng súng như sấm dậy đánh thức vùng đất hoang vu yên tĩnh này.