Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1386 - Chương 1386 - Hải Đăng Bỏ Hoang Và Bến Cảng Cũ 3

Chương 1386 - Hải đăng bỏ hoang và bến cảng cũ 3
Chương 1386 - Hải đăng bỏ hoang và bến cảng cũ 3

Chương 1386: Hải đăng bỏ hoang và bến cảng cũ 3

Trong quá trình tìm kiếm, Gia Di không ngừng nhớ lại cảnh tượng mà mình thấy trong dòng chảy hình ảnh từ ngón tay đứt của Phương Trấn Hiên.

Kinh nghiệm làm việc trong thời gian dài kèm theo những kiến thức được học trong vô số hồ sơ vụ án của tiền bối đều cho thấy: Đa số phần tử tội phạm đều ỷ lại vào đường mòn.

Phạm tội vốn là “công việc” cực kỳ mạo hiểm, cho dù hiện tại thủ đoạn truy tìm tội phạm vẫn rất cũ xưa, khoa học kỹ thuật phát triển lạc hậu, nhưng cảnh sát vẫn nắm giữ thủ đoạn khiến phần tử tội phạm sợ hãi. Dưới tiền đề như vậy, đám tội phạm không muốn bị cảnh sát bắt giữ, muốn hoàn thành phi vụ của mình thì nhất định phải thực hiện sự lựa chọn ổn thỏa nhất, bất kể là địa điểm phạm tội hay là hành vi hình thức vân vân…

Nhưng lựa chọn thế nào mới được coi là ổn thỏa đây? Đa số người đều sẽ nói rằng: lựa chọn theo phi vụ thành công trong quá khứ.

Do đó, Lâm Nhất Bá rất có khả năng sẽ nhốt Lê Trạch Mân và Triệu Quỳnh Huy theo cách mà ông ta từng nhốt Phương Trấn Hiên.

Trong một khoảnh khắc, biểu hiện sự sống của Phương Trấn Hiên đã rất mong manh.

Gia Di thấy cậu ấy mở to mắt, trên vách tường được ghép lại bằng ván gỗ có một kẽ hở nhỏ bằng móng tay út, dường như cậu ấy bị ánh sáng làm chói mắt trong chốc lát, mới ngẩng đầu mở mắt, muốn bắt được tia sáng ấy.

Nhưng ánh sáng lộ ra từ khe hở trên ván gỗ chỉ lóe lên trong chốc lát rồi lướt qua.

Gia Di cau mày, ánh sáng của thứ gì sẽ xoay chuyển phương hướng nhỉ?

Cô đẩy ngọn cỏ cao, mượn ánh trăng quan sát những thứ trên con sông đằng trước, xác định không có con thuyền bỏ neo nào rồi mới ngẩng đầu nhìn chung quanh, vẫn không thấy có ánh sáng.

Cô nhíu mày cắn môi, bực bội thở hắt ra một hơi, chẳng lẽ từng có người cầm đèn pin tìm được địa điểm nhốt Phương Trấn Hiên, nhưng không chú ý tới nên chuyển đèn pin sang hướng khác?

Không, tia sáng ánh xạ ấy không phải là của đèn pin.

Cô lại đi theo Phương Trấn Nhạc mấy bước, ánh trăng chui ra từ một đám mây đen, ánh sáng bạc chiếu rọi khắp nơi, cảnh tượng chung quanh bỗng trở nên rõ ràng.

Trên con sông đằng trước, Phương Trấn Nhạc phát hiện một dãy thuyền nhỏ, trong đó đa số con thuyền đều cũ kỹ đến mức không thể dùng được nữa, nhưng vẫn có hai ba chiếc dùng được. Kiểm tra dây thừng thả neo thì hình như mới được buộc ở đây trong khoảng thời gian gần đây.

Nhưng khoang thuyền trống không, cũng không có dấu vết từng trói người chứa bọn trẻ ở đây, có lẽ chỉ là thuyền nhỏ của ngư dân ở gần đây.

Phương Trấn Nhạc đứng dậy, lau trán rồi tiếp tục tiếp về phía trước.

Lúc đi ngang qua mấy con thuyền này, Gia Di cũng chỉ nhìn vào khoang thuyền rồi quay đầu nhìn sang nơi khác. Bỗng nhiên, một vật kiến trúc hình trụ cách xa sông Thành Môn thu hút ánh mắt của cô.

“Anh Nhạc, đó là cái gì?” Gia Di đuổi theo anh rồi chỉ về hướng đó cho anh ấy.

“Chắc là hải đăng nhỏ trên sông, dẫn đường những con thuyền đi đêm có thể tìm được đường cập bến, cảnh báo thuyền giảm tốc độ đừng tông trúng đá ngầm. Tuy nhiên nó đã bị bỏ hoang từ lâu.”

“!” Con ngươi trong mắt Gia Di co rụt lại, lập tức nhắm mắt, đắm chìm trong hồi ức không bị quấy rầy ―― nhớ lại phương hướng và cường độ khi luồng ánh sáng kia chiếu vào.

Mấy giây sau, cô quay đầu nhìn chung quanh.

Cô lấy bản đồ từ trong túi quần, xác định địa điểm của họ hiện tại rồi dí bản đồ gần sát ánh mắt, quan sát thật kỹ tấm bản đồ được chế tạo lâm thời này, bên tay phải của họ có một khu vực bỏ hoang.

Phương Trấn Nhạc khó hiểu nhìn về phía cô, đã thấy Gia Di nhanh chóng nhét bản đồ vào túi quần, sau đó bắt đầu tìm kiếm trên mấy con thuyền bỏ neo kia.

Vào mùa đông cơn gió rất lạnh, lùm cỏ cao hơn cả đầu người bên bờ sông bị thổi nghiêng về một phía, Gia Di ra sức đè lùm cỏ xuống để thấy rõ địa hình mặt đất dưới bụi cỏ.

Mặc dù Phương Trấn Nhạc vẫn không biết cô đang làm gì, nhưng cũng tiến lên đè cỏ giúp cô.

Khi họ đè ngã toàn bộ bụi cỏ trong phạm vi mấy mét chung quanh mấy con thuyền nhỏ, cuối cùng cũng thấy rõ gần đó có một con đường trũng xuống kéo dài vào bên trong.

Khi Gia Di đến gần con đường trũng xuống, Phương Trấn Nhạc quan sát chung quanh rồi khẽ nói:

“Có lẽ mười mấy năm trước, nơi này đã từng là một con suối nhỏ.”

Bình Luận (0)
Comment