Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1395 - Chương 1395 - Anh Thích Em 1

Chương 1395 - Anh thích em 1
Chương 1395 - Anh thích em 1

Chương 1395: Anh thích em 1

Ngày 25 âm lịch, chỉ còn 5 ngày nữa là đến tết, mọi người cùng nhau tham dự lễ tang của Phương Trấn Hiên.

Trong lễ tang, Phương Trấn Nhạc và chị gái của anh mỗi người ôm một cánh tay của mẹ Phương. Hai mươi năm qua, lần đầu tiên Phương Trấn Nhạc buông khúc mắc đứng gần mẹ mình đến mức này.

Ngón tay đứt được giữ gìn suốt 20 năm cuối cùng cũng trở về với chủ cũ, anh cả Phương cũng được xuống mồ yên nghỉ.

Căn biệt thự giữa sườn núi của Phương Trấn Nhạc đã không còn là ngôi mộ chôn cất của ai, linh hồn bị trói buộc ở đó giờ đây đã được tự do.

Phương Trấn Nhạc có một chiếc áo măng tô vải nỉ mà anh rất thích, ngày nào cũng mặc, chỗ khuỷu tay đều bị xù lên mà anh vẫn mặc.

Không phải vì tình cảm đặc biệt gì, chẳng qua là lười thay áo mới mà thôi.

Anh rất ỷ lại vào những món đồ quen thuộc của mình. Một người sống bằng lý trí như anh, khi mọi thứ chung quanh thay đổi đều sẽ khiến anh phải xây dựng lại mô hình cuộc sống hằng ngày.

Hơn nữa Phương Trấn Nhạc thật sự rất bận, lại có yêu cầu đối với chính mình. Thích sạch sẽ cũng được, tự ràng buộc bản thân cũng thế, một khi đổi áo khoác thì áo sơ mi, quần tây giày da mà mình hay dùng trước kia có lẽ sẽ không còn hợp với chiếc áo khoác mới, phải phối đồ lại lần nữa. Anh không muốn tốn sức cho việc này nên vẫn mặc đồ cũ.

Cũng vì thế nên mặc dù lúc nào anh cũng ăn mặc chỉn chu sạch sẽ, nhưng toàn là đồ cũ.

Xe của Phương Trấn Nhạc vẫn là chiếc xe cũ, nhà của anh cũng không thay đổi. Chỗ ở, quần áo, phương tiện đi lại của anh đều “lưu luyến đồ dùng cũ”. Đã quen dùng đồ cũ nên có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian và công sức tập trung xử lý công việc.

Chỉ có sự xuất hiện của Dịch Gia Di khiến cuộc sống của anh thay đổi rất nhiều, thậm chí hoàn toàn đảo điên cuộc sống của anh.

Cuộc sống hằng ngày vốn đơn giản, sắc thái đơn điệu bỗng nhiên có thêm sắc màu, cũng có hy vọng.

Lần đầu tiên, anh bắt đầu hy vọng vào sự thay đổi trong tương lai, những đêm không bị đau đầu có rất nhiều thời gian để thỏa sức tưởng tượng ―― tưởng tượng về những điều ấm áp thoải mái, đều có hình bóng của cô ở trong.

Rất tuyệt vời.

Cuộc sống của anh bắt đầu phát triển, không còn giậm chân tại chỗ như trước.

Căn phòng dán đầy báo chí đăng tin bắt cóc được dọn dẹp sạch sẽ, chờ đợi tương lai sẽ được chứa đầy những vật dụng khác.

Tầng hầm cũng được sửa soạn lại, tô một lớp sơn mới, không còn lạnh như băng khiến người ta ngộp thở.

Ổ khóa nhốt “quá khứ” bị đánh vỡ, thời gian nhanh chóng nhảy vọt. Ba mươi tuổi, lứa tuổi tam thập nhi lập, hạnh phúc của anh chỉ mới bắt đầu.

Đêm giao thừa, anh nhận được rất nhiều quà.

Gia Di tặng cho anh một chiếc áo jacket da bò trăm phần trăm, mặc vào người trông rất ngầu, phối hợp cùng một chiếc motor Halley chắc chắn sẽ rất bảnh.

Có vẻ như mọi người đều biết lý do khiến anh lười mua quần áo mới nên đã thảo luận với nhau cùng mua một bộ trang phục: cậu Gia Minh tặng cho anh một đôi giày mới, Tam Phúc mua cho anh một chiếc áo sơ mi mới, chú Cửu tặng một chiếc thắt lưng, quà của Gary là một chiếc quần tây thoải mái, Lương Thư Nhạc tặng khăn quàng cổ.

Kiều Trị không được may mắn như thế. Món quà mà anh ta được mọi người phân công mua tặng cho Phương Trấn Nhạc thật sự rất khiến người ta lúng túng. Lúc tặng đôi tất cho sir Phương, anh cảm thấy thật sự xấu hổ đến mức muốn độn thổ.

May mà Phương Trấn Nhạc nhận lấy tất cả món quà, đều rất vui vẻ.

Cô bé Gia Như tặng cho anh Nhạc một chiếc túi nhỏ màu xanh lam đậm để đựng giấy chứng nhận, rất phù hợp với khí chất của anh, trở thành giấy chứng nhận cảnh sát tiêu sái nhất Hương Giang.

Gia Như còn đắc ý triển lãm giấy chứng nhận của chị gái cho Phương Trấn Nhạc xem, còn ra vẻ thần bí nói:

“Túi đựng giấy chứng nhận của anh Nhạc với chị gái em là đồ đôi cho người yêu đấy nhé.”

Phương Trấn Nhạc xem kỹ mới thấy sau lưng túi đựng giấy chứng nhận của Gia Di là màu hồng, giấy chứng nhận vừa uy nghiêm chính nghĩa vừa đáng yêu nhất thế giới.

Khóe môi anh cong lên, anh xoa đầu Gia Như.

“Anh rể, chúc mừng năm mới.” Gia Như ngẩng đầu, vừa cười vừa nhỏ giọng chúc mừng.

Bình Luận (0)
Comment