Chương 1396: Anh thích em 2
Nhưng Phương Trấn Nhạc chỉ nghe thấy hai chữ “anh rể”, đôi môi khẽ run rẩy, cuối cùng vẫn kìm nén không được mà cười toác miệng, lấy một bao lì xì dày cộm từ túi quần của mình, sảng khoái nhét vào túi quần của Gia Như với phong thái của “anh rể Dịch Ký”.
Tết năm nay, sir Phương mất nhiều máu, vung rất nhiều tiền.
…
Cuối năm mới ở Hương Giang, các trung tâm thương mại mới tổ chức khuyến mãi đại hạ giá vào dịp lễ, các đài truyền hình phát sóng chương trình mừng năm mới, các ngôi sao ca nhạc diễn viên nổi tiếng lên TV chúc tết… Thế mà nhiệt độ vẫn không thể vượt qua vụ án tiểu thiếu gia nhà họ Lê bị bắt cóc.
Trong vụ án đặc biệt này, bọn trẻ đoàn kết giúp đỡ nhau; cảnh sát và dân chúng cùng hợp tác với nhau, đặt lòng tin vào nhau; cảnh sát lên kế hoạch trên toàn phương diện và sự thông minh, cứng cỏi dũng cảm của một số thám tử; thậm chí vụ án con trai trưởng nhà họ Phương bị bắt cóc hai mươi năm trước cũng bị lôi ra mổ xẻ kỹ càng, một vụ án chưa được giải quyết suốt hai mươi năm trời, vượt qua sự sống còn và thời gian, vận mệnh gắn liền với vụ án con trai út nhà họ Lê bị bắt cóc hiện tại.
Vô số báo chí đứng từ mọi góc nhìn ghi chép tỉ mỉ về những nhân vật và sự kiện chân thật này, kết hợp với khoảng thời gian giao thoa giữa năm cũ và năm mới đầy náo nhiệt, trở thành đề tài đứng đầu nhất định sẽ nhắc đến trong những cuộc liên hoan, chơi mạt chược, uống trà dạo phố của dân chúng thành phố.
Năm sau, tỷ phú Lê quyên góp một triệu đô la Hồng Kông cho sở cảnh sát để ủng hộ sự nghiệp chính nghĩa của Hương Giang.
Ông vua đá quý Phương tiên sinh – có lẽ vì con trai trưởng bị bắt cóc mà từ đó trở nên sống kín tiếng hơn hẳn, thậm chí từ chối xuất hiện trên các bảng xếp hạng tài sản – cũng quyên góp một triệu đô la Hồng Kông, nhưng không phải quyên góp cho đội cảnh sát Hương Giang mà trực tiếp quyên góp cho tổ trọng án Tây Cửu Long.
Sau khi nhận được số tiền này, tổ trọng án lập tức được nâng cấp vật chất, chẳng những mua một lô máy tính hiện đại nhất mà các văn phòng làm việc còn được thay đổi bàn ghế vừa cũ kỹ vừa lắc lư sang bàn ghế mới, cửa chớp xiêu vẹo cũng được đổi sang cửa chớp mới tinh trắng bóng.
Mấy chiếc điều hòa hoạt động không hiệu quả đều được đổi sang loại điều hòa hiện đại nhất trên thị trường, những văn phòng vốn dĩ không được hưởng thụ khí lạnh trong mùa hè giờ đây lại biến thành nơi được mọi người hâm mộ nhất…
Đến lúc này, toàn bộ thám tử của tổ trọng án Tây Cửu Long đều xoay người, biến thành quần thể được hâm mộ nhất sở cảnh sát. Làm việc trong văn phòng sáng ngời sạch sẽ, dùng cơ sở vật chất hiện đại nhất, lái xe cảnh sát ngầu nhất, dường như mỗi người đều biến thành trai xinh gái đẹp, kiêu hãnh vô cùng.
Cùng lúc đó, nhân khí của Gia Di chẳng những không giảm bớt chút nào mà trái lại còn càng ngày càng cao hơn.
Sau năm mới, trong một buổi phỏng vấn thanh tra của O ký, cả ba vị thanh tra lại đều nhắc đến Dịch Gia Di. Họ đều gọi cô là nữ Gia Cát Tây Cửu, đồng thời bày tỏ rằng trong mỗi một vụ án thuộc lĩnh vực của họ, Dịch Gia Di đều từng tham dự, hơn nữa góp công sức không nhỏ.
Gia Di vừa bắt đầu làm việc được một tháng sau năm mới thì nhận được lời mời của hai đài truyền hình lớn ở Hương Giang, hơn nữa đều là mời cô tham gia cuộc thi hoa hậu.
“???” Sau khi nhận được điện thoại của sir Quách bộ phận quan hệ công chúng, Gia Di chỉ cảm thấy một chuỗi dấu chấm hỏi hiện lên trên đầu mình.
Oắt đờ hợi?
Thi hoa hậu?
Cô ư? Dịch Gia Di?
Mặc bikini, đeo súng trên đùi, bước lên sân khấu catwalk rồi bày ra tư thế bắn súng, ai dám không cho mình điểm cao thì pằng pằng bể đầu ấy hả?
“Chỉ cần cô tham gia là được, nhất định sẽ được hoa hậu.” Sir Quách tiếp tục dụ dỗ: “Ông trùm đài truyền hình đích thân nói thẳng đấy nhé.”
“Làm vậy chẳng nhẽ không công bằng với thí sinh khác sao?” Gia Di cầm chặt ống nghe điện thoại, khó tin hỏi lại: “Cho dù tôi lên sân khấu lạch cạch bị sẩy chân cũng được hoa hậu luôn hả?”
“Sao cô bị sẩy chân được chứ?” Sir Quách rất khó hiểu.
“Tôi có mấy khi đi giày cao gót đâu. Tự nhiên phải mang giày gót cao cỡ đó, còn phải mặc bikini, không quen nên căng thẳng quá, tất nhiên sẽ ngã sấp mặt.” Gia Di cười tựa lưng vào bàn, tiện tay cầm một quả nho bỏ vào miệng.