Chương 1401: Thập phân thập nhị xích 3
Buổi tối, hiếm khi không có vụ án nào khiến hai người có thể hẹn hò một lần.
Tựa như những cặp đôi bình thường, họ đến nhà hàng sang trọng gọi món ăn kiểu Pháp, kêu nghệ sĩ kéo đàn violin trong nhà hàng, cầm hoa tươi và bỏng ngô tay nắm tay cùng nhau xem phim.
Lúc rời khỏi rạp chiếu phim, họ tình cờ bắt gặp paparazzi chộp ảnh.
Phương Trấn Nhạc định dùng áo vest che chở cô, nhưng Gia Di lại không ngại ống kính máy ảnh, ngược lại còn ôm eo anh, quay sang mỉm cười ngọt ngào nhìn về phía máy ảnh, tựa như cô gái bình thường đang đắm chìm trong tình yêu.
Paparazzi không đuổi theo xe Jeep chạy như bay của sir Phương. Lúc thu hồi máy ảnh, anh ta lẩm bẩm: “Cô ấy đồng ý rồi, madam Dịch đã trở thành bạn gái của sir Phương.”
Khi bộ ảnh này được chụp lại, đã chú định sẽ bước lên trang đầu báo chí ngày mai.
…
Ban đêm, Phương Trấn Nhạc chở cô về thẳng nhà mình cứ như một tên cướp vừa bắt cóc tân nương.
Anh trùm áo vest của mình lên người cô, ôm cô rẽ vào biệt thự.
Ovaltine chảy xuống cằm, men theo cơ bắp trên cổ, làm ướt áo sơ mi trắng, để lại từng vòng gợn sóng trên lớp vải áo trắng tinh.
Lại nhấm nháp hương vị trên cổ, Ovaltine hòa quyện với mùi hương kích thích tố đặc trưng của cô.
Yết hầu nhô lên trên cổ Phương Trấn Nhạc lăn lộn, bóng râm dưới lông mi rung động, dường như có một ngọn núi lửa trong bụng đang chực chờ dâng trào, dòng khí nóng hổi phun ra từ miệng núi lửa, chứng minh sức mạnh của thiên nhiên sắp long trời lở đất.
Cổ tay của Gia Di bị đè lên đỉnh đầu, thân thể ngửa ra sau, tứ chi giãn ra một cách tự nhiên, như một nghệ sĩ ballet đang triển lãm đường cong trên cơ thể mình.
Hai bàn tay không mời mà đến kia chẳng khách sáo chút nào, cảm xúc cũng không ổn định, đôi khi hơi mạnh tay, đôi lúc lại quá mức nhẹ nhàng. Chúng bóp chặt vòng eo cô, hô hấp trở nên vừa nặng nề vừa dồn dập.
“A sir, soát người đấy à?” Giọng Gia Di thay đổi, tiết tấu đều bị rối loạn, không thể khống chế được nhịp điệu, lại khiến nhịp tim của người nghe càng loạn xạ.
“Cô giấu thứ đó ở đâu?” Cảnh sát Phương đè cô gái lên tường, khống chế không cho cô giãy dụa lộn xộn, ngón tay luồn vào bên trong tìm kiếm, giọng điệu đe dọa, thấp thoáng âm thanh khàn khàn như kim loại ma sát, lại dùng câu nói quen thuộc của cảnh sát.
Cuối cùng Gia Di cũng vùng thoát được một bàn tay, lướt qua sống lưng của anh.
Phương Trấn Nhạc nhắm mắt, kề trán mình lên trán cô, biến chính mình thành một bức tường để giam cầm cô giữa “hai bức tường”.
Bỗng một tiếng “rắc” vang lên, Phương Trấn Nhạc quay đầu lại thì thấy tay phải của mình đã bị cô còng vào rào sắt trên đầu giường.
Cô xoay người nhảy lên giường, gò má đỏ ửng, đôi mắt đong đầy hơi nước hòa cùng xuân sắc, bỡn cợt nhìn anh:
“Anh có quyền… giữ im lặng, nhưng anh…”
Phương Trấn Nhạc lập tức nhoài người theo sau, đánh giáp lá cà với cô bằng một tay.
Gia Di vừa đón đỡ vừa rên rỉ, kèm theo đó là tiếng cười mơ màng hòa lẫn với tiếng va chạm.
Cô vừa định lăn ra bên cạnh anh thì tay phải bị kéo căng, quay đầu lại mới phát hiện không biết khi nào mình cũng bị anh còng một tay với song sắt trên đầu giường.
Cô chỉ tập trung nhìn anh nên không nghe thấy âm thanh, cũng không phát hiện sự khác thường.
Càng bị khống chế sự tự do thì càng khơi mào cảm xúc nổi loạn trong lòng, con người ta càng muốn làm càn.
Quần áo được cởi ra từ một cánh tay khác, được khôi phục tự do, nhưng vẫn vướng cánh tay bị giam cầm.
Mỗi một cánh tay của họ đều đã bị phạt thẻ đỏ, chỉ còn lại một cánh tay đánh giáp lá cà với nhau.
Dường như có hơi nóng che khuất tầm mắt, dần dần họ không thể thấy rõ cảnh tượng trước mắt, cứ như cưỡi mây lướt gió, như động đất rung chuyển, núi lửa phun trào, thế giới xuất hiện rất nhiều âm thanh kỳ lạ ẩn chứa hàm ý sâu xa…
Dòng khí nóng phun lên trái đào căng mọng. Lúc bóp mạnh trái đào sẽ bị biến dạng, nó hồng hào căng mướt, đầy đặn đáng yêu, đỉnh nhọn đỏ au mê người.
Trái đào bị người ta ăn mất rồi, tiếng nước nhớp nháp vang lên.
Thế giới rung lên, chao đảo, xóc nảy.
Họ đang tranh đoạt quyền chủ động, nhưng dường như trên thực tế lại chỉ tranh đoạt vị trí bị động.
Có lúc lăn mình, có lúc ôm nghiêng, khi lên khi xuống.
Ngoài trời đổ mưa, hơi ẩm và nước mưa đập lên cửa sổ.
Tiếng mưa rơi ầm ì dường như khiến cả thế giới đều rên rỉ. Tiếng sấm như nổ tung, rít gào tàn sát khắp thành phố.
Cửa sổ phát ra tiếng vang lộp bộp, rèm cửa bị gió cuốn tung bay, cuộn tròn trên cửa sổ bị nước mưa xối ướt. Mưa to tiếp tục nện xuống, rèm cửa hút đẫm nước mưa phát ra tiếng nước nhóp nhép.
Gió càng ngày càng mạnh, rèm cửa đẫm nước mưa cũng bị thổi bay, quấn quanh khung cửa sổ thật chặt.
Không khí càng ngày càng ướt át, tiếng mưa rền gió thét chung quanh càng ngày càng mãnh liệt, gia cụ trong nhà bị gió thổi đến mức chao đảo kẽo kẹt.
Kẽo kẹt, kẽo kẹt, kẽo kẹt…
Trái đào bị ngấm đầy nước mưa, tạo nên gợn sóng mãnh liệt.
Khi tàu lượn siêu tốc lao lên đỉnh cao nhất, phá vỡ lan can phòng hộ bay thẳng lên trời cao.
Khi sợi dây bungee văng lên điểm cao nhất giữa không trung, dây thừng bị căng đứt, người chơi bị ném đến nơi nào đó không biết vị trí.
Tiếng hò hét đầy kích động cũng thấp thoáng ẩn giấu tiếng kêu rên sung sướng của con người khi phát cuồng.
Bão tố, khiến cả thành phố rung chuyển suốt một đêm dài.