Chương 1402: Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Anh cả mít ướt lại lại lại khóc nữa rồi 1
Sau năm mới, anh cả Dịch dẫn Gia Như và Gia Tuấn đi viếng Văn Võ Miếu để xin thăm trạng nguyên, còn các thám tử tổ B vẫn chưa kịp đến đền thờ Hoàng Đại Tiên.
Một ngày ánh nắng xán lạn nhất đầu mùa xuân, Phương Trấn Nhạc xin nghỉ nửa ngày, dẫn mọi người đến đền thờ Hoàng Đại Tiên ở Xích Tùng. Mọi người mang theo bó nhang, trái cây băng qua cổng chào ngói lưu ly màu vàng, tiến vào miếu thờ Đạo giáo đã từng có tên là Sắc Sắc Viên, mỗi người đều xin thăm của Hoàng Đại Tiên mong có một năm may mắn.
Nơi này tất nhiên không phải cung phụng Hoàng Đại Tiên – chồn Đông Bắc ở đại lục, mà là vị thần Hoàng Sơ Bình nổi tiếng của Đạo giáo thời Đông Tấn. Ngoài ra còn có các vị thần linh của Nho giáo và Phật giáo như Khổng Tử, Quan Âm… Dung hợp ba tôn giáo là điểm đặc sắc nổi tiếng nhất Hương Giang của miếu thờ này.
Sau khi xin vận may, giải thăm, đoàn người lại sang Văn Võ Miếu xin được công thành danh toại.
Một đường ngồi xe bay của Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di từ Cửu Long đến Thượng Hoàn, gặp Văn Xương Đế và Võ Đế Quan Vân Trường – vị thần đã phù hộ mọi người hằng ngày.
Tương truyền hồi năm 1981, có hai thương nhân nảy sinh tranh cãi, cả hai người đều không có bằng chứng đầy đủ, sự việc mơ hồ khó giải quyết, bèn dựa theo lệ cũ đến Văn Võ Miếu chém đầu gà ―― Trước khi chế độ luật pháp của Hương Giang được hoàn thiện, phương pháp tuyên thệ chém đầu gà đốt giấy vàng vẫn được pháp luật thừa nhận.
Không ai có thể nói dối trước Văn Võ Nhị Đế. Trong số hai vị thương nhân, nguyên cáo không dám quỳ xuống thề, luật gia và luật sư bèn dẫn hai thương nhân trở về pháp viện, quan tòa phán nguyên cáo có tội.
Ngày xưa, nơi này cũng là thánh địa thẩm phán chính nghĩa.
Mọi người đồng loạt cầu phúc trước Võ Đế. Chính nghĩa đối thoại với chính nghĩa là quy trình cần thiết thực hiện hằng năm.
Rời khỏi Văn Võ Miếu, cách biệt thự Phương Trấn Nhạc cũng không xa, thế là mọi người chuyển sang nhà anh Nhạc tiếp tục mở tiệc BBQ.
Trên đường đi, Phương Trấn Nhạc gọi điện cho chú Cửu, mời ông ấy cũng đến đây chơi.
Chiếc xe Jeep chạy đến giữa sườn núi trước tiên. Gia Di lái hoàng tử hạnh phúc chở Lương Thư Nhạc và Kiều Trị đi mua nguyên liệu nấu ăn và thức ăn kèm.
Sau khi đến nơi, một chậu hoa được chuyển vào sân nhà anh Nhạc. Lương Thư Nhạc và Kiều Trị di chuyển chậu hoa đến vị trí phù hợp phong thủy dưới sự hướng dẫn của Gia Di, tăng thêm sức sống cho phòng ngủ này.
Phương Trấn Nhạc bưng một chậu xương rồng ở cửa vào thư phòng, đặt trên cửa sổ, mong chờ nó có thể nở hoa trong nhà mình.
Dọn cây cảnh xong, Phương Trấn Nhạc mang dép xỏ ngón ra ngoài sân, cùng làm việc với mọi người.
Mặc dù mặt ngoài vẫn bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng anh đang ca hát.
Chú Cửu xách theo mấy lon bia đi ngang qua chỗ anh, bỗng bắt đầu nhìn đông ngó tây.
“Gì vậy?” Phương Trấn Nhạc nhướn mày.
“Sao tôi cứ có cảm giác như ai đó đang ca hát thế nhỉ?” Chú Cửu nhướn mày.
“…” Phương Trấn Nhạc: Ông thành tinh rồi, Lâm Vượng Cửu!
Lúc ăn thịt nướng, Gia Di tựa lưng vào bàn đặt bia rượu, tay trái cầm mấy xiên thịt dê và hành tây nướng, vừa ăn vừa trò chuyện với người khác.
Phương Trấn Nhạc đứng trước lò nướng lật xúc xích, cắt xúc tu bạch tuộc rồi đặt lên bếp lò, lớp da bạch tuộc được nướng thơm phức phồng rộp.
Anh bôi một lớp dầu, tiếng mỡ nướng xèo xèo cùng tiếng dầu nhỏ giọt xuống than đỏ phát ra mùi cháy khét, sau đó rắc một lớp gia vị như bột thì là Ai Cập, bột ớt, hạt vừng… sau đó lật mặt khác rồi tiếp tục rắc gia vị.
Phương Trấn Nhạc ngửi mùi thơm, rất là hài lòng, cầm hai xiên nướng nhét vào tay Gia Di.
Tốc độ ăn đồ nướng của Gia Di còn không nhanh bằng tốc độ nướng thịt của anh Nhạc, chẳng mấy chốc đã no đến mức bụng căng tròn.
Thấy cô đã no bụng, Phương Trấn Nhạc giao quyền nướng thịt cho Kiều Trị, cùng Gia Di tựa lưng vào bàn đựng bia, mỗi người cầm một lon bia Blue Girl, cụng lon một cái rồi đồng thời ngẩng đầu uống một hớp lớn.
“Chị Thập Nhất càng ngày càng lợi hại.” Lưu Gia Minh đi đến bên cạnh Kiều Trị đang nướng thịt, nhìn Dịch Gia Di dũng cảm đấu rượu với anh Nhạc, không nhịn được cảm thán.
Kiều Trị ngẩng đầu lên thì thấy Dịch Gia Di luồn ngón tay vào mái tóc rồi chải ngược ra sau đầu, mái tóc mượt mà ngoan ngoãn bay ra đằng sau, chẳng qua cô vừa thu tay lại thì mái tóc nổi loạn lập tức bay múa khắp nơi, một cơn gió thổi qua khiến chúng tiêu sái bay lên ―― ngầu đến mức mềm chân.
“Tôi chỉ thấy chị Thập Nhất như bây giờ.” Kiều Trị thở dài. Anh ta chẳng những không có bản ghi chép đầy đủ như đám Gia Minh mà cũng chưa từng được chứng kiến quá trình trưởng thành của chị Thập Nhất, hu hu.