Chương 1403: Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Anh cả mít ướt lại lại lại khóc nữa rồi 2
Những chiếc lá rụng rơi lả tả, đậu trên vai Dịch Gia Di.
Phương Trấn Nhạc cầm một chiếc lá, bóp cuống lá xoay tròn, hỏi: “Gần đây em có kế hoạch nghỉ ngơi gì không?”
“Sao vậy?” Gia Di quay sang, thấy Phương Trấn Nhạc cách mình rất gần, đường cong của chiếc cằm xinh đẹp đang ngay trước mắt mình.
Cô quay đầu thì thấy tất cả mọi người đều đang trò chuyện hoặc ăn cơm, có vẻ không chú ý nơi này, thế là nhón chân lên hôn cằm anh một cái, một tiếng “chụt” bất ngờ vang lên.
Cô tự cho là mình hôn lén, ai ngờ vừa quay đầu lại thì thấy tất cả mọi người vừa rồi đều tập trung làm việc của mình đều dừng động tác, nhìn về phía hai người.
“…” Gia Di.
Xấu hổ chết.
Bọn đàn ông này không làm thám tử được thì còn có thể làm paparazzi.
Phương Trấn Nhạc vuốt ve chỗ cằm vừa được hôn, đắc ý nhướn mày nhìn chú Cửu, sau đó mới tiếp tục đề tài:
“Nếu em chuẩn bị nghỉ ngơi thì có thể sang Loan Loan một chuyến. Có người bao chi phí đi lại.”
“Chuyện tốt như thế từ đâu ra vậy?” Gia Di uống một ngụm bia, dạ dày nóng rực, thân thể lâng lâng.
“Hồi trước con trai trưởng của Triệu Nhã Thừa – phú hào Loan Loan qua đời, cảnh sát Loan Loan điều tra rồi kết luận là sự cố ngoài ý muốn, nhưng Triệu tiên sinh không tin, thế nên ông ấy hy vọng có người xem xét xác nhận giúp ông ấy có phải thật sự là sự cố ngoài ý muốn hay không.”
“Cảnh sát Hương Giang hợp tác với cảnh sát Loan Loan cùng phá án hả?” Gia Di đặt lon bia trống không vào thùng rác bên cạnh rồi lại cầm một chai rượu vang.
“Không, đây là ủy tác cá nhân của Triệu tiên sinh.” Phương Trấn Nhạc cọ xát ngón tay: “Thù lao rất kếch xù.”
“Bao nhiêu tiền?” Gia Di lập tức tỉnh táo.
“Hai triệu đô la Hồng Kông.”
“Wow…” Thế thì kiếm lời khoản tiền này, chẳng phải có thể thực hiện mục tiêu [mua biệt thự to] của mình hay sao: “Hiện trường tử vong với thi thể gì đó vẫn còn chứ?”
“Vẫn còn.” Phương Trấn Nhạc gật đầu: “Triệu tiên sinh làm chủ bảo tồn mấy thứ đó. Thực ra không cần em điều tra phá án từ đầu đến cuối, chỉ cần em sang đó trợ giúp một tay, đưa ra kết luận xem thử thật sự là sự cố ngoài ý muốn hay là có ý định giết người, cho Triệu tiên sinh biết quan điểm là được. Cảnh sát bên Loan Loan sẽ phối hợp với em chấp hành nhiệm vụ.”
Gia Di lại hơi lo lắng: “Làm vậy có ổn không?”
Hơn nữa chỉ có một mình cô chạy sang đó…
“Ở Hương Giang em là cảnh sát, nhưng đến nơi khác là khách du lịch. Có chuyện gì cứ nhờ giúp đỡ một tiếng, Triệu tiên sinh sẽ thu xếp mọi chuyện cho em.” Phương Trấn Nhạc xoa mái tóc của cô: “Một người chắc chắn là không được rồi, nhưng em có thể dẫn theo người nhà, bao ăn bao ở. Kêu anh em Gia Đống đi cùng em là được.”
“Sao anh Nhạc không đi?” Gia Di thắc mắc.
“Anh đâu có nổi tiếng bằng em. Người mà Triệu tiên sinh cần là thần thám lợi hại nhất Hương Giang mà.”
…
…
Bởi vì các em phải đi học nên sau khi thảo luận, các thành viên Dịch Ký quyết định A Hương và Clara sẽ ở lại trông cửa hàng, lúc Tôn Tân không bận việc cũng sẽ đến đây, mỗi ngày Bò Tót sẽ đến đây học tập và giúp một tay, nhân tiện mọi người thay phiên nhau đưa đón ba đứa nhóc Gia Như, Gia Tuấn và Bảo Thụ đi học.
Dịch Gia Đống sẽ làm đại biểu của cả nhà, cùng Gia Di đến Loan Loan gặp Triệu tiên sinh – vua nhựa Loan Loan.
Một mình Dịch Gia Đống chăm sóc các em suốt mười năm trời, lần đầu tiên phải rời xa Dịch Ký ra ngoài. Lúc cởi tạp dề giao cho Clara, anh thậm chí còn luống cuống tay chân.
“Anh Dịch, anh cứ ra ngoài giải sầu đi, tôi đã làm phụ bếp cho anh hơn một năm rồi, anh còn gì không yên lòng nữa?” Trước kia Clara đã gánh vác nhiều nhiệm vụ nên bây giờ có thể nhanh chóng thuật lại toàn bộ quy trình làm việc của Dịch Ký và những điều cần chú ý trong công việc, vừa thành thạo vừa đáng tin cậy.
Lúc này Dịch Gia Đống mới giãn mày mỉm cười.
Gia Như đeo ba lô trên vai, ôm cánh tay anh cả, sung sướng nói: “Mau đi thôi anh cả! Chị cả đã lái xe đến trước cửa rồi, lên đường thôi!”
Thế là bốn anh em cùng nhau ra ngoài mua sắm. Sắp đi xa nhà, hơn nữa còn đến nhà một tỷ phú nên phải sửa soạn bản thân mới được.
Bởi vì công việc nên Dịch Gia Đống chẳng có một bộ tây trang nào, cả ngày chỉ toàn mặc trang phục thoải mái hoặc đồ thể thao, lôi thôi hết sức.