Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1406 - Chương 1406 - Ngoại Truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Nhà Họ Triệu 2

Chương 1406 - Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Nhà họ Triệu 2
Chương 1406 - Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Nhà họ Triệu 2

Chương 1406: Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Nhà họ Triệu 2

Còn chị cả Triệu Lễ Uyển, mặc dù khuôn mặt bình thường một chút, nhưng lại cực kỳ thông minh, là thiên tài kinh doanh. Bởi vì là đứa con đầu tiên trong nhà, lúc cô ta sinh ra sự nghiệp của người cha chỉ mới khởi bước, lớn lên trong môi trường như vậy nên mưa dầm thấm đất, nắm vững đạo lý kinh doanh. Sau khi trưởng thành, cô ta vừa học hành vừa xử lý sản nghiệp giúp cha mình, những nghiệp vụ mà cô ta tiếp quản sau khi tốt nghiệp đại học ở nước ngoài rồi về nước đều hoạt động rất tốt, thậm chí rất nhiều người thuộc thế hệ trước đều khen rằng trò giỏi hơn thầy.

Từ lâu đã có người đồn rằng, nếu Triệu Lễ Uyển là con trai thì sản nghiệp nhà họ Triệu sẽ không có sự lựa chọn thứ hai.

Nhưng dựa theo sắp xếp của Triệu lão tiên sinh, sau khi mọi chuyện được ổn định, giang sơn tất nhiên là của con cả, người khác chỉ lấy được ít tiền chứ chắc chắn không thể đụng vào gia nghiệp.

Con thứ ba Triệu Lễ Cần vẫn đang học đại học, hầu như chưa bao giờ tiến vào tầm nhìn của cánh truyền thông.

Triệu lão tiên sinh chỉ có bốn đứa con, phán đoán theo thông tin bên ngoài thì kẻ khả nghi nhất là con thứ hai Triệu Lễ Hào ăn chơi trác táng và chị cả Triệu Lễ Uyển tức giận bất bình.

Trong bối cảnh câu chuyện như vậy, Dịch Gia Di cho rằng Triệu Lễ Uyển sẽ có hình tượng là một người phụ nữ thành đạt, hành động nhanh nhẹn dứt khoát, thủ đoạn tàn nhẫn độc ác.

Nào ngờ vừa bước vào cửa nhà họ Triệu thì lại thấy một người phụ nữ tươi cười dịu dàng, vóc dáng không cao, khí chất cũng chẳng hung dữ chút nào.

Ngược lại là Triệu Lễ Hào rất phù hợp với miêu tả của cánh truyền thông, đứng ở đó với dáng vẻ cà lơ phất phơ, ánh mắt bất thiện quan sát hai người lạ đột ngột xông vào nhà họ Triệu.

Hai anh em Dịch Gia Di vừa xuống sân bay Cao Hùng thì đã được siêu xe chuyên phái tới đón hai người, trực tiếp đưa đến biệt thự bên bờ biển ở vùng ngoại ô, nơi Triệu lão tiên sinh cư trú.

Khi họ được dẫn vào phòng khách, ba đứa con còn sống của nhà họ Triệu vẫn ở nhà, Triệu lão tiên sinh ngồi trên ghế chính, rất lễ phép tiếp đón vị khách đến từ nơi xa.

Dịch Gia Đống mỉm cười hàn huyên với lão tiên sinh, còn Gia Di thì im lặng quan sát những người trong phòng khách.

Ngoại trừ một cô con gái và hai cậu con trai của Triệu tiên sinh, trong phòng khách còn ngồi người vợ tái giá của Triệu lão tiên sinh, cũng chính là mẹ của con trai út Triệu Lễ Cần, Triệu Lâm thị.

Cùng với vợ của người chết Triệu Lễ Đức, Triệu Vương Vũ Tình.

Trong phòng khách tráng lệ, mặc dù mọi người đã cố gắng mỉm cười lễ phép đãi khách, nhưng vẫn không thể giấu nổi bầu không khí nặng nề đau buồn, kèm theo đó là sự gượng gạo vi diệu.

“Ngày mai tôi sẽ kêu Lễ Uyển đi cùng hai vị dạo quanh Cao Hùng một chuyến, ngắm nghía phong cảnh, mua sắp đồ đạc.” Triệu lão tiên sinh hàn huyên với khách một lát rồi lộ vẻ mỏi mệt.

“Cảm ơn.” Gia Di gật đầu, khi Triệu Lâm thị đỡ Triệu lão tiên sinh đứng dậy chuẩn bị cáo từ, Gia Di ngẩng đầu lên hỏi một cách thẳng thắn: “Triệu tiên sinh, tôi cần hai tấm bảng trắng và toàn bộ tài liệu liên quan tới vụ án này, nên hỏi ai đây?”

“…” Triệu tiên sinh khẽ mím môi, đưa mắt nhìn lướt qua hai đứa con trai, một đứa con gái, cuối cùng dừng lại trên người ông quản gia bác Nhã: “Bác Nhã, cô Dịch cần thứ gì, bác đều cố gắng làm hài lòng cô ấy.”

“Vâng, thưa lão gia.” Bác Nhã gật đầu, sau đó cùng Triệu Lâm thị đưa Triệu lão tiên sinh lên lầu rồi mới quay về phòng khách, đưa mắt nhìn về phía Triệu Lễ Uyển như đang trưng cầu ý kiến.

Triệu Lễ Uyển lập tức đứng dậy, liếc nhìn Dịch Gia Di và Dịch Gia Đống mấy giây mới lên tiếng: “Bôn ba đường xa, hai vị cũng đã vất vả rồi, chi bằng nghỉ ngơi sớm một chút. Chúng tôi chuẩn bị phòng cho hai quý khách đều là phòng cho khách rộng lớn hướng ánh nắng, bác Nhã đã dọn dẹp sạch sẽ, phơi khô chăn, hy vọng hai vị sẽ hài lòng.”

Dứt lời, Triệu Lễ Uyển gật đầu với bác Nhã, sau đó quay sang nhìn hai người em trai và quả phụ của em trai lớn – Triệu Vương Vũ Tình: “Mọi người về phòng ngủ đi.”

Trong mấy giây ra lệnh này, chị cả Triệu Lễ Uyển thoạt nhìn như ôn hòa tầm thường cuối cùng cũng biểu lộ khí thế đã xử lý gia nghiệp nhiều năm, thái độ không cho phép nghi ngờ này được truyền đạt chỉ dựa vào một ánh mắt.

Bình Luận (0)
Comment