Chương 1413: Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Triệu Lễ Uyển 1
“Mà lúc chổi gỗ quét rác cũng sẽ quét bụi lên đây, thậm chí nếu chổi gỗ mà thô ráp một chút thì còn làm xù giấy dán tường vốn rất mỏng.”
Gia Di quay đầu hỏi lại lần nữa:
“Dì lao công của sàn nhảy này dùng công cụ nào để dọn dẹp sàn nhà?”
Đới Quý gãi đầu, dường như lại quay về khoảng thời gian đáng sợ hồi đi học bị giáo viên nhằm vào, gọi tên trả lời câu hỏi. Anh ta nuốt một ngụm nước miếng rồi mới gian nan trả lời:
“Dùng máy hút bụi trước, sau đó dùng cây lau nhà lau dọn.”
“Đúng.” Gia Di rốt cuộc nở nụ cười, dường như đang nói: cậu học sinh này không đến mức hết thuốc chữa.
“Vậy thì tại sao chỗ này lại có dấu vết để lại lúc dùng chổi quét rác?” Gia Di quay sang, nghiêm túc hỏi tiếp.
“À, đã có người quét dọn hiện trường hung án.” Đới Quý vỗ đùi một cái, suýt nữa thì không ngồi vững mà ngã bệt xuống đất.
Tô Chí Hùng đỡ Đới Quý một phen, kéo anh ta đứng dậy.
Tô Chí Hùng quay sang vươn tay về phía Gia Di.
“Nhưng đây chỉ là suy đón chứ không thể trở thành bằng chứng.” Gia Di nhận ý tốt của anh ta, mượn lực đứng dậy, sau đó quay sang nhìn ghế dựa mà nạn nhân ngồi lúc chết, tiếp tục giải thích:
“Nạn nhân Triệu Lễ Đức chết trên chiếc ghế này, nếu hung thủ đã cẩn thận dọn dẹp sàn nhà thì chắc chắn hắn ta sẽ không tự ý chạm vào thi thể, bởi vì có khả năng sẽ để lại nhiều manh mối và dấu vết hơn khiến cảnh sát phát hiện.”
“Vậy thì bụi bặm bị che khuất dưới gầm ghế này, hẳn chính là bụi bặm vốn dĩ trong căn phòng này.”
“Còn những khu vực khác đều đã được hung thủ dọn dẹp sạch sẽ.”
“Nhưng sàn nhảy này đã bị đóng cửa hơn một tháng, cho dù vẫn đóng kín cửa không có người sử dụng thì vẫn sẽ tích lũy bụi bặm tự nhiên.”
“Vậy thì làm cách nào để loại bỏ bụi bặm bị tích lũy trong suốt một tháng này?”
“Đó là xét nghiệm cả bụi bặm trong những căn phòng khác ―― bởi vì những căn phòng khác cũng sẽ tích lũy bụi bặm giống hệt phòng này. Loại bỏ phần vật chất giống hệt nhau này, còn lại chính là phần bụi bặm chỉ xuất hiện trong căn phòng hiện trường phạm tội.”
Gia Di quay sang nhìn Đới Quý, ánh mắt như đang hỏi: “Hiểu chưa?”
Đới Quý vẫn hơi mơ hồ.
Gia Di nhún vai: “Tóm lại là, đồng nghiệp giám định biết được kết quả xét nghiệm này, suy đoán kết quả nhất trí với tôi. Đó là sau khi giết người, hung thủ đã dọn dẹp sàn nhà trong căn phòng hiện trường phạm tội, do đó sàn nhà trong hiện trường phạm tội không xét nghiệm được tàn nhang côn trùng, mà dưới gầm ghế dựa là nơi hung thủ không thể dọn dẹp lại xét nghiệm được thứ đó.”
“Thế nên chúng ta có thể suy luận tiến thêm một bước: khi hung thủ rời khỏi phòng, hắn ta đã dọn dẹp hết toàn bộ dấu vết có khả năng chứng minh cho cảnh sát thấy chân tướng sự việc đã từng xảy ra trong hiện trường phạm tội, chỉ để lại những dấu vết mà hắn ta muốn phô bày cho cảnh sát.”
Gia Di vừa giảng giải vừa làm động tác dọn dẹp mặt đất, cho đến khi lui ra khỏi phòng.
“Thế thì dấu chất của người chết trên mặt đất phải giải thích như thế nào?” Đới Quý gãi đầu, hỏi tiếp.
“Mang giày của người chết, tạo ra dấu chân này.” Gia Di nói.
“Nhưng chỉ có dấu chân đi vào chứ không…” Nói đến đây, Đới Quý bỗng vỗ lên trán mình: “À, tôi biết rồi, mấy phương pháp thường thấy trong tiểu thuyết trinh thám với phim ảnh đều bị hung thủ bắt chước hết. Giẫm một chuỗi dấu chân vào phòng, sau đó cẩn thận đạp lên những dấu chân cũ từ từ lùi ra ngoài… Ủa? Cũng không đúng, nếu như lùi ra ngoài thì chẳng phải hung thủ cũng mang cả giày của nạn nhân luôn hay sao? Thế thì hắn ta mang giày lại cho nạn nhân bằng cách nào?”
Gia Di cũng thắc mắc vì điều này, quay sang hỏi Tô Chí Hùng: “Có khi nào là người phát hiện thi thể phối hợp với hung thủ mang giày lại vào chân người chết không? Hoặc là sau này có kẻ tranh thủ lúc hoảng loạn xông vào hiện trường phạm tội?”
Tô Chí Hùng lắc đầu: “Tôi là một trong số cảnh sát đến hiện trường phạm tội đầu tiên. Người phát hiện thi thể là giám đốc có cổ phần của sàn nhảy Vân Thượng. Xảy ra chuyện như vậy, ông ta cực kỳ sợ hãi nên hoàn toàn không dám làm kinh động những khách hàng khác trong sàn nhảy. Trước khi cảnh sát đến nơi, chỉ có mình ông ta tiến vào hiện trường phạm tội.”
“Tôi cũng đã điều tra rất kỹ về ông giám đốc này. Không thiếu tiền, không tham tiền, không bị khủng hoảng tài chính. Sau khi thẩm vấn nhiều lần, phán đoán dựa trên tố chất chuyên nghiệp của cảnh sát, tôi thấy quản lý không nói dối.”