Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1416 - Chương 1416 - Ngoại Truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Bí Mật Của Dấu Chân 1

Chương 1416 - Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Bí mật của dấu chân 1
Chương 1416 - Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Bí mật của dấu chân 1

Chương 1416: Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Bí mật của dấu chân 1

Anh khe khẽ thở dài, quay lưng tiến về hành lang dẫn đến phòng cho khách.

Bên kia, Triệu Lễ Uyển đi đến trước cửa phòng, đặt tay lên tay nắm cửa, bỗng buông mi nhìn thẳng vào bàn tay mình. Mấy giây sau, cô bình tĩnh quay đầu nhìn bóng lưng Dịch Gia Đống.

Cô đứng trong bóng đêm, nhìn chằm chằm Dịch Gia Đống đi sang bên kia, mở cửa tiến vào phòng cho khách, mãi đến khi bóng lưng của anh biến mất trong tầm mắt của mình, cô mới kéo cửa phòng của mình.

Sau khi Tô Chí Hùng trở về cục cảnh sát, tìm được ảnh chụp có màu, độ phân giải cao thì lập tức gọi điện thoại cho Dịch Gia Di, hoàn toàn không chú ý tới thời gian đã là hơn mười giờ tối.

Thế mà cảnh sát Dịch cũng không phàn nàn, thậm chí hẹn sẽ chờ anh ta trước cửa biệt thự.

Hơn nửa giờ sau, hai người chạm trán trong sân vườn. Gia Di nhận được ảnh chụp, vừa xem vừa nói:

“Dấu chân của mỗi người đều có sự khác biệt, ví dụ như có người đau chân nhiều năm, lúc đi đường dấu chân đặt xuống của chiếc chân đó sẽ rất nhẹ.’

“Ví dụ như có người chân vòng kiềng, có người chân chữ X, có người quen vừa đi vừa nhảy…”

“Nhưng kiểu này khó quan sát lắm mà nhỉ?” Tô Chí Hùng cau mày, quan sát thật kỹ những dấu chân này mà vẫn không thể phán hiện khác nhau chỗ nào.

“Anh xem mấy bức ảnh này đi…” Gia Di nhìn trái nhìn phải, thấy bên cạnh biệt thự có một mảnh đất cát được chiếu dưới đèn đường, bèn dẫn Tô Chí Hùng sang đó.

Đầu tiên, cô bước về phía trước để lại một dấu chân, sau đó lại đi lùi về sau, để lại một dấu chân khác.

“Anh nhìn xem, dấu chân đi tới với đi lùi ra sau sẽ để lại vết đè khác hẳn.” Gia Di ngồi xuống chỉ cho Tô Chí Hùng thấy: “Lúc tiến về phía trước, gan bàn chân sẽ cách mặt đất cuối cùng, vậy thì chỗ đè mạnh trên dấu chân sẽ được thể hiện ở bộ phận bàn chân.”

“Đi lùi thì ngược lại, chỗ đè mạnh sẽ thể hiện ở gót chân.”

Sau khi Tô Chí Hùng quan sát rồi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Gia Di lại đứng dậy, giơ ảnh chụp Tô Chí Hùng xem: “Anh xem chuỗi dấu chân này đi, chỗ này, chỗ này, với cả cuối cùng chỗ này, có phải đều biểu hiện vị trí bị đè mạnh xuống là gót chân sau không?”

Tô Chí Hùng cầm ảnh chụp quan sát thật kỹ, còn nghiêm túc đối chiếu, cuối cùng rốt cuộc thở dài một hơi, định thần nhìn Gia Di một cái, gật đầu thật mạnh:

“Cô nói không sai.”

“Nếu đã xác minh hung thủ rời đi bằng cách đi lùi thì có thể xác nhận, hắn ta không tiếp tục… Chí ít là trước khi giám đốc phát hiện thi thể, hắn ta không trở về hiện trường hung án… Trên cơ bản có thể phán đoán rằng hắn ta không quay về mang giày lại cho người chết.”

Dưới ánh đèn, Gia Di ngẩng đầu, vẻ mặt hết sức trịnh trọng:

“Hơn nữa dấu chân này hơi vòng kiềng, tôi mới gọi điện hỏi bạn, chắc hẳn đây là thói quen để lại lúc làm lính trong quân đội. Toàn bộ con trai trong nhà Triệu lão tiên sinh đều từng được đưa vào quân đội huấn luyện, chỉ có mình đại tiểu thư Triệu Lễ Uyển là không.”

“Vậy thì trên cơ bản có thể xác định hung thủ có lẽ là đàn ông.”

“Hoặc là… Một người phụ nữ cực kỳ thông minh, ngay cả chi tiết này cũng đoán được nên có thể ngụy trang thành đàn ông.”

Tô Chí Hùng muốn nói lại thôi, Gia Di cười nói:

“Tôi biết anh định nói gì. Anh muốn hỏi nếu hung thủ không quay về mang giày cho người chết thì có phải chứng minh rằng hung thủ có một đôi giày giống hệt giày của người chết không chứ gì?”

Tô Chí Hùng gật đầu, Gia Di im lặng một lát mới nói:

“Tôi cũng đã suy xét đến điều này. Nhưng buổi tối sau khi trở về, tôi đã hỏi bác Nhã, giày của các tiểu thư thiếu gia đều được đặt làm riêng, không phải ai muốn mua là mua được ngay. Hơn nữa giày của nhãn hàng này có thể điều tra lịch sử mua hàng, nếu có người chuyên môn mua loại giày này chỉ để giết người thì chỉ cần điều tra nhãn hàng, cỡ giày này sẽ lập tức biết rõ thân phận của hung thủ. Tôi cứ cảm thấy một kẻ có thể vắt hết óc để rồi làm chuyện ngu xuẩn như vậy thì không hợp lý chút nào.”

“Tuy nhiên cảnh sát Tô cũng có thể điều tra theo hướng này. Chung quy có rất nhiều tên tội phạm được gọi là chỉ số thông minh cao, cuối cùng lại toàn bại lộ vì những điểm nhỏ nhặt ấy.”

“Không thành vấn đề. Cho nên, suy đoán của cô là?” Tô Chí Hùng nhướn mày hỏi lại.

Bình Luận (0)
Comment