Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1415 - Chương 1415 - Ngoại Truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Triệu Lễ Uyển 3

Chương 1415 - Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Triệu Lễ Uyển 3
Chương 1415 - Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Triệu Lễ Uyển 3

Chương 1415: Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Triệu Lễ Uyển 3

Ở đây có hơn một trăm quầy hàng, bạn sẽ được ăn những món ăn vặt chính cống nhất, nổi tiếng nhất Loan Loan như ruột già bọc ruột non, tôm hấp muối, pudding gạo ống, mì Ta-a, canh cá thu ngàn, sữa bò đu đủ vân vân… Ngoài ra nơi này còn có những cửa hàng beefsteak biển hiệu chi chít bên nhau, cùng với quầy hàng bán đủ các món ăn với bất cứ nguyên liệu nấu ăn nào nào mà bạn có thể tưởng tượng được.

Khi Dịch Gia Đống được ăn một món có tên là “nắp quan tài”, quả thực muốn than thở vì trí tưởng tượng và sức sáng tạo của đầu bếp các nơi.

“Nắp quan tài” là món ăn được làm từ nhiều loại nguyên liệu nấu ăn gan lợn, gừng tươi cắt miếng, ớt chuông đỏ cắt miếng, lạp xưởng cắt miếng, bánh tổ cắt miếng… trộn cùng gia vị đa dạng, bỏ vào một ổ bánh mì nhìn như quan tài đã được rán ngoài giòn trong mềm, sau đó lại đắp một mảnh bánh mì nướng khác lên che khuất các nguyên liệu nấu ăn.

Nếu nhờ bạn bè gọi các loại đồ ăn phối hợp, mà bạn lại không biết bên trong chiếc bánh rốt cuộc có những nguyên liệu nấu ăn nào, nhắm mắt cắn một miếng đầu tiên, thế mới gọi là “thăm dò” và “mạo hiểm. Chỉ có điều món ăn này không có nguy hiểm mà chỉ có bất ngờ, tuy nhiên sự kích thích và niềm vui cũng không hề thua kém.

Lúc này tốt nhất là phối hợp với thức uống sữa bò đu đủ Trịnh Lão Bài mà Triệu Lễ Uyển đưa qua, được gọi là thức uống yêu thích nhất của người nổi tiếng. Mặc dù không thật sự làm tăng kích cỡ vòng một như quảng cáo, nhưng hương vị trong trẻo của trái cây hòa lẫn với vị sữa thật sự là sự kết hợp hạnh phúc tuyệt vời nhất.

“Nếu ở Hương Giang thì thứ này phải đổi tên thành Chậu Châu Báu.” Dịch Gia Đống vừa đi vừa thỏa sức tưởng tượng nếu mang món ăn này về Dịch Ký thì sẽ thế nào.

Triệu Lễ Uyển đi bên cạnh Dịch Gia Đống, xuyên qua đám đông chen vai sát cánh. Trước kia cô rất ít khi đến nơi này, chung quy sau khi lớn lên, đa số khách hàng mà cô gặp được đều không cần cô đích thân bầu bạn.

Cho dù là khách quý cần cô bầu bạn, bình thường cũng không cần cô cùng đi dạo chợ đêm.

Trước mắt là một tổ hợp rất kỳ diệu, một sự ngẫu nhiên.

Cô vốn tưởng rằng mình sẽ như lần cuối cùng đi dạo chợ đêm Lục Hợp, phiền chán đủ mọi hương vị đan xen và dòng người chen lấn chung quanh. Nhưng kỳ lạ là nhìn vẻ mặt sung sướng vì được hưởng thụ mỹ thực của Dịch Gia Đống, thế mà cô lại dần dần bị khơi mào hứng thú, thậm chí còn cùng anh mua cái gọi là “miếng gan vịt”, vừa đi vừa ăn bất chấp phong thái thục nữ.

Nhưng Dịch Gia Đống cũng không thể hiện thái độ không đồng ý, thậm chí anh còn cho rằng thế là bình thường, cho dù cô là thiên kim tiểu thư của vua nhựa.

Có vẻ Dịch tiên sinh không mấy nhạy cảm với những thứ “thể thống” như thân phận, hành vi… Phong thái bất cần đời không biết có phải là sinh ra từ một người dân bình thường ở Hương Giang hay không, biểu hiện trên người Dịch Gia Đống lại vô cùng tự do tiêu sái, khiến người bên cạnh anh dỡ bỏ gông xiềng, khôi phục tự do và thoải mái.

Đây là một vị khách quý không giống bình thường.

Hai người nếm đủ các món ăn ngon trong phố ăn vặt, sau đó đi vòng ra bờ biển.

Gió biển thổi vào, khiến người ta hơi cảm khái.

Hai người nhắc lại ngày xưa, Dịch Gia Đống kể về quãng thời gian sống cùng các em, gợi lên hồi ức của Triệu Lễ Uyển:

“Hồi trước cha mẹ tôi cùng nhau gây dựng sự nghiệp, lúc nào cũng bận tối mày tối mặt. Ở nhà chỉ có tôi chăm sóc các em, tụi nó bị đụng chạm, bị bắt nạt đều do chị cả là tôi ra mặt bảo vệ chúng, chúng rất ỷ lại tôi…”

“Ai ngờ sau này lớn lên, mọi chuyện đều thay đổi.”

“Đời người vốn là như vậy, rất nhiều chuyện sẽ không phát triển theo ý muốn của chúng ta.” Dịch Gia Đống bỗng nhớ lại câu nói ngày xưa của Phương Trấn Nhạc, bèn chuyển tặng cho Triệu Lễ Uyển: “Thế giới này rất mục nát, nhưng chúng ta không thể chờ đến khi thế giới này khá hơn rồi mới bắt đầu cuộc sống.”

Khi người chung quanh mình rất tồi tệ, đại khái cũng là như vậy.

Triệu Lễ Uyển quay sang nhìn Dịch Gia Đống, khẽ nỉ non: “Hâm mộ anh thật…”

Hai người lại hàn huyên thật lâu, khi bóng đêm càng sâu hơn mới trở về biệt thự.

Sau khi tạm biệt trong phòng khách, về phòng của mình, Dịch Gia Đống nhìn theo bóng lưng Triệu Lễ Uyển. Anh biết những đứa con của nhà họ Triệu đều là nghi phạm trong vụ án mạng của Triệu Lễ Đức, Triệu Lễ Uyển cũng vậy.

Sau một ngày ở bên nhau, anh bỗng bắt đầu chờ đợi: chỉ mong không phải là cô ấy.

Bình Luận (0)
Comment