Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1418 - Chương 1418 - Ngoại Truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Bí Mật Của Dấu Chân 3

Chương 1418 - Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Bí mật của dấu chân 3
Chương 1418 - Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Bí mật của dấu chân 3

Chương 1418: Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Bí mật của dấu chân 3

Điền Hổ nhận lấy bài luận văn trong tay Tô Chí Hùng, nghiêm túc đọc một lượt. Đến chữ cuối cùng, ông ta bất đắc dĩ chép miệng.

Ông ta lưỡng lự thật lâu rồi ngẩng đầu hỏi Tô Chí Hùng: “Chúng ta nhờ cảnh sát Dịch gọi điện thoại cho sir Trần của bộ phận giám định Hương Giang nhờ anh ấy giúp một tay được không?”

“Để tôi hỏi thăm thử xem.” Tô Chí Hùng gật đầu, sau đó xoay người vào góc gọi điện cho Dịch Gia Di.

Sau khi nghe xong, Dịch Gia Di trầm ngâm một lát rồi từ chối: “Bây giờ tôi đang trong giai đoạn nghỉ phép, làm vậy là không hợp lệ.”

Sau khi nghe lời truyền đạt của Tô Chí Hùng, Điền Hổ nhăn mặt, cuối cùng vẫn không còn cách nào khác.

Sáng sớm hôm sau, Điền Hổ canh lúc sở cảnh sát Hương Giang bắt đầu làm việc, gọi điện tới bộ phận giám định Tây Cửu Long tìm sir Trần.

Trần Quang Diệu đang ngồi trong văn phòng, nghe tin có cuộc gọi nội bộ đến từ cục cảnh sát Cao Hùng Loan Loan thì hơi kinh ngạc, sau đó nghe nói là Điền Hổ gọi đến lại càng nhướn cao mày.

Điền Hổ rất lớn tuổi, làm việc nghiên cứu trong ngành giám định vật chứng đã lâu, năm đó khi hai người mới gặp mặt, ông ta đã là tiền bối tinh anh trong lĩnh vực giám định vết máu của châu Á.

Năm đó Trần Quang Diệu ở nước ngoài từng cùng Điền Hổ tham dự một buổi tọa đàm học thuật. Hồi ấy cảnh sát Điền vừa nhận được một vinh quang không nhỏ đối với giới cảnh sát trong và ngoài nước, chung quanh lúc nào cũng có rất nhiều người vây quanh, cực kỳ kiêu ngạo không thích để mắt tới người khác. Bình thường chỉ cần là có vết máu khó giám định thì cảnh sát các nơi sẽ nhờ vả cảnh sát Điền của sở cảnh sát Cao Hùng, sao hôm nay cảnh sát Điền lại gọi điện cho mình?

Hơn nữa còn đích thân gọi điện?

Trần Quang Diệu đặt ống nghe bên tai, tò mò nghiêm túc hỏi thăm lắng nghe, phát hiện thái độ của đối phương hết sức khiêm tốn, cứ như thể Trần Quang Diệu là người rát nổi tiếng, đứng đầu trong lĩnh vực chuyên nghiệp được mọi người kính trọng vậy.

“… Sir Trần, tôi đã nghiêm túc đọc hết luận văn về giám định dấu chân của cậu, rất nhiều phát hiện đều có kiến giải, phương pháp phân tích thâm nhập và đặt lại điểm ký hiệu cho mỗi một dấu chân, rất lợi hại.” Điền Hổ tạm dừng trong chốc lát rồi mới nói tiếp: “Bên phía cục cảnh sát chúng tôi có một vụ án gặp chút khó khăn về giám định dấu chân, tôi có thể nhờ sir Trần xem giúp tôi một chút không?”

Trần Quang Diệu vô thức nhìn chằm chằm sàn nhà, bỗng dưng cảm thấy xúc động vì rốt cuộc đạt được sự tán thành của tiền bối.

Anh hít sâu một hơi, để tránh đối phương nhìn thấu cảm xúc của mình, anh né ra xa một chút rồi mới âm thầm thở hắt ra một hơi.

Mấy giây, sau xác định cảm xúc của mình đã ổn định, anh mới nghiêm túc hỏi thăm tình huống rồi đồng ý.

Điền Hổ lập tức nói lời cảm ơn, Trần Quang Diệu cũng đáp lại lễ phép.

Trong lúc cúp máy chờ bản fax gửi tới, anh không tự giác nhớ lại cảnh tượng lần đầu mình gặp Điền Hổ ―― hồi ấy trong lòng anh tràn ngập khao khát đối với thành tựu của người khác, cũng có cảm giác không cam lòng “ông vênh váo cái gì”, bây giờ đều đã bình phục. Trong lồng ngực tràn ngập cảm xúc dịu dàng, cười nhạo sự ấu trĩ của bản thân năm xưa, cùng với sự sầu não và sung sướng vì cuối cùng cũng có ngày được nổi bật.

Mấy phút sau, trong văn phòng riêng của sir Trần vang lên tiếng cười quái dị vui sướng của sir Trần.

“Khửa khửa khửa…”

“?” Diane đặt văn kiện xuống, ngẩng đầu tìm kiếm nơi phát ra tiếng cười quái dị ấy.

“?” A Kiệt đang phối hợp làm việc với cô cũng trố mắt nhìn văn phòng của sir Trần: Chẳng lẽ anh Đại Quang Minh mới nhặt được tiền?

Hai giờ sau, Trần Quang Diệu tuyệt đối chuyên chú, hoàn thành báo cáo phân tích dấu chân với tốc độ siêu nhanh, đồng thời gửi lại bản fax cho cục cảnh sát Cao Hùng.

Phần văn kiện tuyệt mật đến từ Hương Giang này ghi lại nội dung phân tích đối với dấu chân dáng đi của anh, trong đó có một điểm rất quan trọng: [Người để lại chuỗi dấu chân này không phải là dấu chân của một bàn chân nhỏ đi cỡ giày rộng hơn. Nhưng không thể loại trừ khả năng là do bàn chân rộng hơn một chút vẫn cố nhét vào cỡ giày nhỏ hơn rồi đạp lên sàn nhà.]

Vậy thì trên cơ bản có thể loại trừ hiềm nghi của Triệu Lễ Uyển, vợ kế Triệu Lâm thị của Triệu lão tiên sinh và góa phụ của người chết Triệu Vương Vũ Tình, bởi vì cỡ giày của ba người này đều rất nhỏ, mang giày của Triệu Lễ Đức tất nhiên sẽ rộng hơn cỡ hai ngón tay.

Bình Luận (0)
Comment