Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 142 - Chương 142 - Đúng Là Ác Quỷ! 4

Chương 142 - Đúng là ác quỷ! 4
Chương 142 - Đúng là ác quỷ! 4

Chương 142: Đúng là ác quỷ! 4

Thẳng cho đến một khắc này mới đột nhiên thả lỏng, cậu ta lại có thể ra khỏi nhà giam này rồi.

Đi ra khỏi song sắt, lại bất tri bất giác bước thêm hai bước, cậu ta bất chợt quay đầu nhìn lên vách tường, không kiềm chế được mà bật khóc tu tu.

Nỗi sợ hãi, tức giận, tuyệt vọng trong mấy ngày này và thậm chí là cả sự buồn bã vì bị cha mẹ vứt bỏ đều không thể khống chế được vào thời khắc này.

Cảnh sát mặc quân trang đi đến bên cạnh cậu ta, vỗ nhẹ lên lưng cậu ta.

Nhìn một người khác được thả cùng với Tôn Tân vội vã rời đi, viên cảnh sát thở dài và đưa một tờ báo cho cậu ta, bên trên đó viết tiêu đề Dịch Gia Di tin rằng cậu ta vô tội.

Cũng may, cậu ta thật sự vô tội, cũng không khiến phía cảnh sát chịu nhục.

“Về đi, ăn một bữa thật ngon và tắm nước nóng.” Viên cảnh sát vỗ lên lưng cậu ta, Tôn Tân lại nghẹn ngào một lúc mới giơ hai tay cầm tờ báo, đón ánh sáng bước ra khỏi nơi mà cậu ta không bao giờ muốn nhìn lại nữa.

Thằng đến khi ra khỏi cổng cục cảnh sát và được ánh mặt trời chiếu thẳng lên người, Tôn Tân mới hoàn toàn tin rằng nỗi oan của bản thân thật sự đã được rửa sạch, cậu ta thật sự được tự do rồi.

Một cảm giác thả lỏng mãnh liệt ùa đến khiến cậu ta gần như không đứng vững nổi.

Gắng gượng duy trì được vài giây, cậu ta từ từ ngồi lên bậc thềm, chậm rãi cảm nhận quá trình được ánh nắng sưởi ấm cơ thể này, cũng từ từ tìm lại được khí lực.

Một thanh niên khác được thả cùng mình, bị bắt giam vì đánh nhau đã sớm bước xuống bậc thềm, nhưng lúc này vẫn chưa đi.

Một nhà ba người của người đó đi qua đón, cha mẹ anh ta còn đặc biệt chuẩn bị một chậu than, nói rằng ngày này vào cục cảnh sát rất không may mắn, cưỡng chế con trai phải nhảy qua chậu than để giải xui.

Thanh niên mang vẻ mặt không tình nguyện, nhưng vì cha mẹ kiên trì nên cũng chỉ đành nhanh chóng nhảy qua phía trên chậu than.

Cha mẹ anh ta lập tức giành nhau đi qua vỗ lưng anh ta, ý là “bao nhiêu xúi quẩy và tiểu quỷ đều bị vỗ bay ở đây, đừng theo về nhà nữa.”

Nhảy qua chậu than còn chưa xong, người anh em đứng bên dưới bậc thềm của anh ta lại đốt một cây pháo, nổ bùm bùm dọa sợ cô hồn dã quỷ, đuổi sạch oán linh cô hồn trên mảnh đất này để sạch sẽ về nhà.

Tôn Tân lại ngồi ngây người nhìn náo nhiệt ở nhà người khác.

Tổ trọng án định đi ăn chung, khi Dịch Gia Di bước ra khỏi cục cảnh sát lại thấy Tôn Tân ngồi trên bậc thềm bên trái cửa cục, nhìn người khác với ánh mắt chờ mong mà không đi, bộ dáng giống như lúc nhỏ mình nhìn thấy kẹo mà không nhấc nổi chân ấy, rất không có tiền đồ.

Cô chần chừ vài giây mới bước nhanh về phía cha mẹ của thanh niên đang chuẩn bị dọn chậu than kia, tươi cười và bàn bạc một chút, đối phương thấy cô là nữ cảnh sát, tính cách cũng rất tốt nên đã đồng ý.

Dịch Gia Di lại mượn một đôi găng tay dày, bưng chậu than chạy tới trước mặt Tôn Tân.

Tôn Tân hoàn toàn chưa phản ứng lại được đã xảy ra chuyện gì thì Dịch Gia Di đã ngẩng đầu cười vô cùng dịu dàng với cậu ta: “Ngưỡng mộ phải không? Nào, cậu cũng nhảy một cái đi.”

Đôi mắt của Tôn Tân trừng to, nhìn tấm ảnh trên tờ báo trong tay rồi lại nhìn cô cảnh sát trẻ trước mặt, đột nhiên trong lòng dâng lên một dòng khí nóng.

Cậu trai trẻ mím môi thành đường thẳng rồi đứng dậy.

Thật ra cậu ta không ngưỡng mộ người khác mà chỉ là nhũn chân mà thôi, nhưng… ánh mắt lại nhìn về phía Dịch Gia Di, thấy đôi phương gật đầu cổ vũ, cuối cùng cậu ta vẫn sải một bước dài, bước qua phía trên chậu than.

Dịch Gia Di vừa cười vừa vỗ lưng cậu ta: “Được rồi, xúi quẩy và đen đủi đều đã bị quét sạch rồi, đi đi.”

Tôn Tân ngoan ngoãn đi theo phía sau Dịch Gia Di, trong mắt chỉ có cô cảnh sát trẻ, khi ánh mặt trời rọi lên người cô, nó chiếu rọi sức nóng trong sinh mệnh cô, cậu ta dường như cũng đã hấp thụ được rất nhiều sức mạnh, cảm thấy đại não của mình cũng theo đó mà hoạt động.

Bên dưới bậc thềm, Lưu Gia Minh quay đầu nhìn bộ dáng của Dịch Gia Di, nói với Phương Trấn Nhạc: “Tiểu Thập Nhất mới hai mươi tuổi đã chiếm lời của thiếu niên mười tám tuổi người ta rồi, giúp người ta đuổi xui xẻo, nhận người ta làm con trai à?”

Phương Trấn Nhạc giơ tay định đánh lên ót Lưu Gia Minh, dọa cậu ta vội chạy nhanh vài bước, quay đầu hét lên: “Hôm nay là lễ Vu Lan đó anh Nhạc, vai với đầu không thể vỗ tùy tiện được đâu.”

Bình Luận (0)
Comment