Chương 141: Đúng là ác quỷ! 3
Sau khi Gary đáp lời, Du Triệu Hoa nói tiếp: “Sir Phương, còn nhiệm vụ gì nữa có thể phân cho các thám tử tổ A chúng tôi.”
“Được, vậy tối nay cùng nhau đi dạo ở Thâm Thủy Phụ xem buổi tối có những người nào hay đi quanh đó, có thông tin liên quan đến đá vôi hoặc có liên quan đến nấm mốc hay không… hoặc là kẻ khả nghi tùy tiện lại gần nữ giới.”
Phương Trấn Nhạc liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa đã dừng khi bọn họ chuyên tâm nói về vụ án.
Sau cơn mưa trời lại sáng, đám mây trôi phía chân trời bị ánh mặt trời nhuộm lên một màu đỏ thẫm ướt át và nặng nề.
Mây tan đi, đêm nay chắc hẳn sẽ không còn đổ mưa nữa.
“Tối nay ai có thời gian thì báo tên đi.”
Du Triệu Hoa là người đầu tiên giơ tay, Lưu Gia Minh cũng giơ tay, tiếp theo là những người độc thân và trong nhà không có nhu cầu hóa vàng đều giơ tay hết, Dịch Gia Di nghĩ ngợi rồi cũng giơ tay, mở miệng bảo: “Tối nay sau khi tôi đốt tiền vàng cho cha mẹ với người nhà xong, tôi có thể tới gặp mọi người, tôi là nữ, nói không chừng càng dễ thu hút sự chú ý của hung thủ hơn.”
Phương Trấn Nhạc liếc mắt nhìn cô, người thì yếu ớt, nếu thật sự bị hung thủ nhìn trúng rồi, chỉ sợ không có năng lực phản kháng gì, nhưng thấy cô vô cùng tích cực anh cũng không từ chối mà gật đầu nói: “Buổi tối đến Dịch Ký ăn cơm rồi bàn bạc với anh cô.”
“Được rồi, kết thúc công việc trước, chúng ta đến Dịch Ký ăn cơm, các anh muốn đi chung hay là lát tập trung ở Dịch Ký?” Phương Trấn Nhạc hỏi Du Triệu Hoa.
“Đi chung đi, chúng tôi về sửa soạn đồ đạc một chút, sau đó sẽ qua tập trung ở văn phòng các cậu.”
“Đừng, tôi phải đi giúp chàng trai đại lục làm thủ tục thả người đã, ba tháng trước cha mẹ cậu ta còn sống cũng chưa bắt đầu bán màn thầu dạo khắp phố, nghi ngờ đối với việc cậu ta tìm kiếm người bị hại chưa cưa đã đổ, một nhà an khang, cũng không có động cơ và môi trường gây án, còn nữa, vôi phát hiện được ở nhà cậu ta và phát hiện được trên khối thi thể không đồng nhất, không có một lý do nào làm bằng chứng để giam cậu ta lại, thả cậu ta về đốt tiền vàng cho cha mẹ đi.”
Phương Trấn Nhạc chỉ ra ngoài cửa sổ: “Gặp ở nhà để xe.”
“Được.” Du Triệu Hoa dẫn người đi ra khỏi văn phòng tổ B.
Đột nhiên Phương Trấn Nhạc lại nghĩ đến gì đó, quay đầu cười với Du Triệu Hoa: “Ôi, buổi sáng anh nói thế nào ấy nhỉ? Muốn thấy tôi xin lỗi dân chúng ở buổi họp báo phải không? Bây giờ thì hay rồi, chàng trai đại lục không còn nghi vấn, hình như quả thật rất trong sạch đấy, lời mà điều tra viên Dịch Gia Di đã nói ở buổi họp báo hôm qua cũng không có vấn đề gì đi.
Tổ trưởng Du, phải khiến anh thất vọng rồi.”
Lại bị chế nhạo nữa, Du Triệu Hoa vội chắp hai tay lại, cười khổ rồi bảo: “Cậu mau tha cho tôi đi, coi như buổi sáng tôi đánh rắm, có được không hả sir Phương.”
Phương Trấn Nhạc nhún vai.
Du Triệu Hoa thở dài, vội vàng rời khỏi hiện trường, khi về văn phòng nhà mình, anh ta không nhịn được mà nghĩ: Sau này chuyện của Phương Trấn Nhạc, anh ta vẫn nên bớt miệng tiện thì hơn.
Mất mặt chết đi được.
…
Cảnh sát mặc quân trang đưa văn kiện cho sir Phương, sau đó lập tức đi về phía phòng giam mà Tôn Tân đang ở.
Tiếng mở khóa thu hút sự chú ý của Tôn Tân, cậu trai trẻ ngẩng đầu, trên gương mặt non trẻ tràn đầy vẻ thẫn thờ.
“Tôn Tân, tạm thời nghi ngờ về cậu đã được rửa sạch, cậu có thể đi.” Cảnh sát mở cửa, sau đó lùi lại một bước, ra hiệu cho Tôn Tân có thể rời đi.
Cậu trai trẻ sững sờ nhìn viên cảnh sát, rất lâu sau mới phản ứng lại được anh ta đang nói gì.
Trong ánh mắt mong chờ của đối phương, cậu ta bước ra khỏi cửa với vẻ hoang mang, sợi dây đàn vẫn luôn căng chặt trong lòng đột nhiên đứt phựt.
Mấy ngày này chỉ lo mình lẻ loi một mình sẽ bị giam tới chết, nỗi sợ hãi có khả năng sẽ phải hàm oan ở tù thậm chí là bị xử bắn đã dày vò cả ngày lẫn đêm khiến cậu ta không sao ngủ được, có đôi khi nghĩ đến mấy khả năng này, cậu ta thậm chí còn sợ đến mức cả người phát run.
Giường gỗ cứng lạnh như băng, sự ác ý của người khác, tương lai mịt mờ, thậm chí là vụ tai nạn giao thông của cha mẹ, toàn bộ cảm xúc tiêu cực lũ lượt dội xuống, ép cậu ta không thể nào thở nổi.