Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 140 - Chương 140 - Đúng Là Ác Quỷ! 2

Chương 140 - Đúng là ác quỷ! 2
Chương 140 - Đúng là ác quỷ! 2

Chương 140: Đúng là ác quỷ! 2

Phương Trấn Nhạc nhìn chằm chằm vào mấy nơi ném xác mà mình đã vẽ trên bản đồ rồi lại nhìn chăm chú vào công viên đường Lạc Quần, cuối cùng đặt đầu bút vào khu vực trong tâm của mấy nơi ném xác này, sau đó lại di chuyển về phía đường Lạc Quần, cuối cùng rơi vào một khu vực cách công viên đường Lạc Quần khoảng mấy trăm mét: “Một khu vực này là nơi có khả năng hung thủ sẽ ở nhất, chúng ta muốn bắt đầu tìm kiếm tung tích của hung thủ theo hình thức trải thảm thì chắc hẳn nên bắt tay vào từ đây,.”

Dịch Gia Di nghe mà đôi mắt tỏa sáng, mấy nội dung này nghe qua đơn giản lại rõ ràng, nhưng toàn là thứ mà cô không ngờ đến.

Nhìn vẻ mặt của đám người chú Cửu cũng biết đại đa số những người khác cũng không có logic thông minh như thế.

Chuyện đã đến nước này rồi, cô không thể khống chế được mà vỗ tay.

Tất cả mọi người đều chuyển tầm nhìn về phía cô cảnh sát trẻ, khi ấy cô mới ý thức được mình đang làm gì.

Đây cũng không phải lãnh đạo phát biểu trong hội trường lớn, cô vỗ tay cái gì, làm như thánh nịnh nọt vậy.

Mặt cô đỏ bừng, vội vàng đặt hai tay lên đầu gối, xin thể đôi tay này đã khóa chặt và dính chắc với đầu gối của mình rồi, tuyệt đối sẽ không phát ra tiếng kỳ lạ nào khác.

Khi ánh mắt của Phương Trấn Nhạc liếc qua cô lại trở nên dịu dàng, tổ trưởng Phương anh vũ lại ưỡn thẳng ngực hơn một chút, tâm trạng càng tốt hơn, cả người cũng càng sục sôi hơn.

Vẫn là con gái tốt hơn.

Dịch Gia Di biết cách phản ứng tích cực với suy luận của anh ấy, đúng là quá tuyệt vời, mặc dù tiếng vỗ tay có hơi lúng túng nhưng nó vẫn khiến anh rất hài lòng.

Đây chính là sự thẳng thắn hiếm có trong nhiều năm làm thám tử, cũng là lời phản hồi trực diện và đáng yêu nhất.

Mấy tên đàn ông thối hoắc này cho dù bây giờ anh có nói tinh vi cỡ nào và thu hút lôi cuốn bao nhiêu thì bọn họ cũng chỉ biết ngây người nghe, vừa không biết khen ngợi với lời lẽ hoa mỹ và vẻ mặt ôn hòa, vừa không biết vỗ tay hoặc dùng ánh mắt tôn sùng gì cả.

Những gì anh thường nói rất nhàm chán mới trở nên càng ngày càng tinh luyện.

“Gia Minh, cậu đi kiểm tra xem khu vực này có những xã khu nào, gần đây có người nào báo án nói có mùi thối ở gần đó không, thêm nữa, cục cảnh sát Thâm Thủy Phụ có nhận được bất cứ báo cáo kỳ lạ nào có liên quan đến khu vực này không?”

“Yes, sir.”

“Anh đã tải DNA của hung thủ lên chưa?” Phương Trấn Nhạc hỏi Du Triệu Hoa.

“Ngày mai tôi sẽ tải lên, sau đó lại mời anh Đại Quang Minh đối chiếu DNA của hung thủ trong hai vụ án của chúng ta.”

“Được.” Phương Trấn Nhạc gật đầu.

Cho dù DNA của hung thủ trong hai vụ án này trùng khớp nhưng bây giờ chỉ có kho vân tay chứ không có kho DNA, anh chỉ có thể gọi điện cho mỗi một cục cảnh sát ở Hồng Kông, lần lượt so sánh một số lượng rất nhỏ các mẫu DNA được lưu trữ trong các cục cảnh sát khác nhau, trên cơ bản xác suất tìm thấy sự trùng khớp là không, chỉ sợ vẫn không thể tìm được hung thủ.

Anh nghĩ một chút rồi bảo: “Tuy chúng ta đã tìm được tay phải của hai nạn nhân cũng đã thu được dấu vân tay, nhưng không tìm được cái nào khớp trong kho vân tay cả.

Có điều, có dấu vân tay rồi, có thể tìm được người nhà của người bị hại nghi vấn tới nhận xác, chí ít cũng có thể thông qua dấu vân tay lấy được từ người nghi ngờ bị hại để so sánh.

Như vậy, xác suất xác định được thân phận người bị hại sẽ tăng lên rất nhiều.

Gary, lát nữa cậu đi tìm sir Quách, sắp xếp những đặc điểm ngoại hình có thể lấy được từ người bị hại hiện có của chúng ta thành văn kiện rồi giao cho anh ta, nhờ anh ta lập tức liên hệ với báo chí, tốt nhất là ngày mai đăng báo, nhờ dân chúng giúp tìm kiếm người bị hại.”

Bây giờ số người mất tích ở các cục cảnh sát quá nhiều, phải so sánh từng người một thì yêu cầu lượng công việc đối với cảnh sát quá cao, nhân thủ của bọn họ hoàn toàn không đủ, không có khả năng thực hiện được trong thời gian ngắn.

Để tranh thủ từng giây từng phút một phá án nhanh nhất có thể, chỉ đành lợi dụng tài nguyên ở bộ phận quan hệ công chúng, nhờ dân chúng liên thủ tìm kiếm.

“Rõ.”

Bình Luận (0)
Comment