Chương 1440: Tôi muốn mua nhà 2
Khi Tần Tiểu Lỗi – chàng trai thường xuyên thức khuya học tập mà hình thành hai quầng thâm mắt – tốt nghiệp từ trường cảnh sát, sân trường trước kia vốn dương thịnh âm suy cực kỳ nghiêm trọng giờ đây bỗng nhiên tăng thêm tiếng cười vui như chim hót, cùng với những bóng dáng tươi đẹp thướt tha.
Mặc dù rất tiếc vì không thể cùng các cô gái ấy học tập và trưởng thành, nhưng may mà nửa tháng sau, cậu ta lần đầu tiên đi làm, rốt cuộc cũng được đến sở cảnh sát Du Ma Địa.
Được làm việc cùng sở cảnh sát với anh Nhạc – người giúp đỡ cậu ta theo học trường cảnh sát, và chị Thập Nhất – người từng cứu cậu ta thoát khỏi vũng lầy “phòng vệ chính đáng ngược lại giết chết nữ hung thủ, sợ hãi gần chết”, còn mua bánh bao cho cậu ta ăn!
Ngày mặc vào đồng phục cảnh sát, Tần Tiểu Lỗi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cậu ta chuyên môn chạy đến tiệm chụp ảnh chụp một bức ảnh, gửi qua bưu điện cho cha mẹ già của mình, tưởng tượng dáng vẻ cha mẹ cầm ảnh chụp của mình ở nông thôn gặp ai cũng khoe, cậu ta vừa xấu hổ lại vừa vui sướng.
“Thiết Quyền Mãnh Tử” đã thay hình đổi dạng, mở ra một cuộc hành trình mới, chuẩn bị tuần phố. Mục tiêu kế tiếp: biểu hiện thật tốt, xin gia nhập tổ trọng án, đồng hành cùng thần tượng!
…
Triệu Lễ Uyển ở Hương Giang hai tháng, cả người trông tròn trịa hơn nhiều, khí sắc cũng tốt kinh người.
Lúc bác Nhã đến tìm cô ta cũng không nhịn được nhìn chằm chằm vào mặt cô ta thật lâu, vui mừng cảm khái vì sự thay đổi của cô ta.
Sau khi Triệu Lễ Uyển rời đi, Triệu lão tiên sinh chăm lo cho doanh nghiệp một mình, bận rộn đến mức tối mày tối mặt. Triệu nhị thiếu gia thật sự là A Đấu không đỡ dậy được, không có anh ta giúp đỡ còn không sao, nhưng một khi anh ta giúp đỡ thì lượng công việc của Triệu lão tiên sinh sẽ tăng lên gấp bội —— phần việc dư ra là ông ấy phải dọn dẹp hậu quả giúp con trai mình.
Con người ta khi lớn tuổi thì khó tránh khỏi hồ đồ, nhưng dù người hồ đồ gặp khó khăn thì cũng sẽ suy nghĩ rõ ràng.
Ông phái bác Nhã đích thân đến đón Triệu Lễ Uyển về nhà. Sản nghiệp của nhà họ Triệu đã sớm được chú định sẽ thuộc về đại tiểu thư.
“Bác Nhã, tôi muốn đầu tư quán ăn ở Hương Giang.” Cuối cùng Triệu Lễ Uyển vẫn đồng ý lời mời của bác Nhã, theo ông ta trở về gặp cha mình. Nhưng đồng thời, cô cũng có kế hoạch của riêng mình.
“Cô muốn làm vua ẩm thực Hương Giang à?” Bác Nhã lau mồ hôi. Mùa hè oi bức ở Hương Giang, ngồi trong phòng thì điều hòa dữ tợn đến mức như muốn thổi rụng bộ xương già của ông ta. Nhưng ngồi bên ngoài thì trời lại nóng đến nỗi chỉ muốn tan chảy thành một bãi bùn nhão.
“Tôi không có dã tâm lớn cỡ đó đâu…” Triệu Lễ Uyển mỉm cười: “Có lẽ là muốn xây dựng cảng tránh gió ở thành phố cảng này.”
…
Sau khi tự học toàn bộ chương trình học, A Hương thi đậu vào khoa dự bị đại học của Thư Viện Trung Ương với thành tích cực xuất sắc.
Trong đó, điều khiến Miss trong trường học khiếp sợ nhất chính là tiếng Anh lưu loát của A Hương. Một cô gái đến từ đại lục, trước kia chưa từng tiếp xúc với tiếng Anh, thế mà sau khi đến Hương Giang lại đạt được trình độ cỡ này chỉ dựa vào 2 năm tự học, quá thiên tài.
Khi nhận được giấy thông báo trúng tuyển, A Hương ôm chầm Gia Di, kích động vừa khóc vừa cười.
Dịch Gia Đống chuyên môn đặt một nhà hàng, dựng một tấm biển [Chúc mừng học sinh Trần Quốc hương thi đậu trạng nguyên] trước cửa, gửi thư mời cho các bạn bè thân thiết, ngay cả các thực khách quen thuộc hay đến Dịch Ký cũng tham gia bữa tiệc này.
Náo nhiệt còn hơn cả tiệc cưới xa hoa nhất mà cô từng thấy hồi bé. Đứng trong phòng tiệc, chúng tinh phủng nguyệt, được mọi người nở nụ cười chúc mừng vây quanh, A Hương thưởng xuyên ngẩn người, cho rằng mình đang nằm mơ.
Cô rất sợ một giấc tỉnh lại, mình vẫn còn ở quê hương, cha muốn mình gả chồng.
Hoặc là vẫn còn nằm trên giường chú Nghiệp, không thể làm theo ý mình…
Gia Di bỗng bước tới, nắm tay cô ta hỏi cô ta đang nghĩ gì.
A Hương hoàn hồn, nhẹ nhàng ôm Gia Di.
Thân thể của nữ cảnh sát trong lòng ấm áp, cánh tay ôm mình rất mạnh mẽ.
May mà không phải là giấc mơ.
…
Trong một tháng này, Dịch Gia Đống đầu tiên là đóng vai người cha, đưa A Hương đến trường. Sau đó lại phải say bye bye với Triệu Lễ Uyển.
Đứng trong đại sảnh sân bay, Dịch Gia Đống và Triệu Lễ Uyển lưu luyến chia tay. Tình cảm vốn nội liễm của hai người cuối cùng không thể kìm nén được nữa.
Hai người ôm nhau thật chặt, giống hệt tiết mục mà những cặp nam nữ thường xuyên trình diễn trong sân bay.