Chương 1441: Tôi muốn mua nhà 3
“Em về nhà chuẩn bị một phen, em sẽ quay lại Hương Giang, sau này nói không chừng sự nghiệp của em sẽ ở đây. Em rất nghiêm túc muốn đầu tư Dịch Ký, anh suy nghĩ một chút.” Triệu Lễ Uyển vùi mặt vào lòng Dịch Gia Đống, nắm cánh tay anh nhẹ giọng nói.
“Ừ, anh sẽ suy xét.” Giọng anh hơi nghẹn ngào.
“Lúc này mà vẫn trò chuyện làm ăn với anh, có phải bạn gái thương nhân rất tục khí không?” Triệu Lễ Uyển không nhịn được cười khẽ.
“Ừ, nhưng cũng chỉ có đôi chút thôi.”
“Ha ha.” Cô bị chọc cười, xoa sống mũi cay cay.
Hai người ôm nhau thật chặt lần cuối, sau đó cô xoay người đi về phía bác Nhã, vừa đi vừa ngoảnh đầu vẫy tay chào tạm biệt.
Nhìn bóng lưng của cô biến mất, nhìn chiếc máy bay mà cô ngồi cất cánh, Dịch Gia Đống mặc niệm trong lòng:
Xin em nhất định phải trở về.
Em đã hứa với anh.
…
Tiếng ve kêu giữa mùa hè sẽ ồn ào đến mức khiến người ta mất trí. Chỉ có Dịch Gia Di ngồi dưới bóng cây tán phét với một cái vỏ ve:
“Mày biết tiểu phú bà giàu có nhất Hương Giang hiện tại là ai không?”
“Ồ, biết à? Thế thì mày nói tao nghe thử xem.”
“Yes, hoàn toàn đoán đúng rồi ~ chính là Dịch Gia Di!”
“Mày nói xem Dịch Gia Di là ai? Ha ha ha, chính là tao đấy ~”
Sau khi trở về từ Loan Loan, tiền tiết kiệm của cô đã tăng lên đến 5 triệu 300 ngàn đô la Hồng Kông, quả thực có thể gọi là “triệu phú nửa mười triệu”!
Có nhiều tiền cỡ này tất nhiên là phải mua nhà rồi. Mặc dù muốn mua biệt thự ở Hương Giang thời đại này, số tiền này vẫn chưa đủ, còn phải vay thêm. Nhưng căn hộ cỡ lớn cũng rất tốt, cũng được xem là nhà xịn.
Cô uống mấy ngụm coca ướp lạnh, trò chuyện mấy câu với vỏ xác ve đến mức khô miệng nên nốc một ngụm lớn.
Đang định tiếp tục trò chuyện thì bỗng một người chạy đến từ nơi xa, xuyên qua con đường trải đá bị ánh nắng mặt trời nướng cháy như Hỏa Diệm Sơn, lau mồ hôi trên trán, vừa chạy vừa nhìn đông ngó tây tìm kiếm thứ gì đó.
Vừa thấy Dịch Gia Di, anh ta lập tức giơ cao hai tay, kích động hệt như nhân vật phản diện đầu hàng tấu hài trong phim: “Madam Dịch, Madam Dịch, ôi chao có phải tôi đã đến trễ rồi không?”
Gia Di xem đồng hồ một cái, cười nói: “Không đến trễ, tôi mới đến đây một lát thôi.”
Đối phương chạy đến gần, thở hổn hển, đổ mồ hôi như mưa. Gia Di đưa một ly coca ướp lạnh bỏ vào túi giữ nhiệt cho đối phương: “Thức uống tiêu biểu của Dịch Ký nhà tôi.”
“Cảm ơn cảm ơn, cảm ơn madam.” Giám đốc bất động sản A Đường nhận ly đồ uống, cảm động đến mức đôi mắt vốn không to giờ lại híp thành một đường thẳng. Sau khi uống một ngụm lớn, anh ta sảng khoái đến mức lớn tiếng thở dài, lúc này mới hồi phục chút máu:
“Ngay gần đây, đi thôi Madam Dịch, tôi dẫn cô đi xem mấy căn nhà may mắn bên này.”
“Go!” Gia Di gật đầu, tràn ngập mong chờ cùng A Đường đi dạo “căn nhà tình yêu và hy vọng”.
…
Một ngày này, giám đốc bộ phận tiêu thụ của Hào Thành Nhã Uyển Đường Triêm Điền, người quản lý bất động sản A Đường – từng là nhân viên tiếp đón Dịch Gia Di khi đến Hào Thành Nhã Uyển xem nhà, cùng nhau đi xem mấy căn nhà may mắn với kiểu dáng khác nhau.
Lúc đưa tiễn hai người, giám đốc Đường ngồi ngơ ngẩn trên vị trí của mình mười mấy phút, bỗng đứng dậy gõ cửa văn phòng cấp trên.
Nửa giờ sau, giám đốc Đường lại gọi điện cho cấp trên của cấp trên…
Chủ tịch Lý Bác Đức đang xem một mảnh đất mới được khai hoang trong văn phòng, suy xét có nên mua để xây nhà hay không, nghe tin tức mà phó tổng giám đốc Lưu Trác báo cáo, ông ta lập tức ngửi được mùi cơ hội kinh doanh.
Quay đầu nhớ lại tình trạng dư luận mấy tháng gần đây, ông ta lập tức quyết định:
“Ngày mai cũng hẹn Dịch Gia Di đến xem nhà à?”
“Đúng vậy, sếp Lý.”
“Chuẩn bị một chút, ngày mai tôi sẽ đích thân đi gặp Madam Dịch, mang theo chìa khóa mấy căn nhà đẹp mà chúng ta định giữ lại cho chính mình trong Hào Thành Nhã Uyển.”
“Mấy căn biệt thự tinh phẩm tối ưu rộng 1800 mét vuông kia sao?” Đó chính là biệt thự xịn nhất được giữ lại để tiêu thụ nội bộ mà.
“Sao? Tiếc tài nguyên xịn hả? Ha ha, người trẻ tuổi, làm việc đừng có keo kiệt thế.”
Sau khi rời khỏi văn phòng chủ tịch, Lưu Trác lập tức dẫn người đi thu thập chìa khóa của mấy căn nhà đó, đích thân kiểm tra tình trạng của biệt thự để bảo đảm ngày mai chủ tịch dẫn Madam Dịch đến xem nhà sẽ không đến mức bị sơ xuất chỗ nào.