Chương 145: Tết Vu Lan bắt quỷ 2
“Gia Di, cho tôi số điện thoại của Dịch Ký đi, sau này tổ A chúng tôi cũng muốn thường xuyên gọi món ở Dịch Ký ăn cho đỡ thèm.” Du Triệu Hoa vừa mới chạy đi xếp hàng mua trà sữa mà Dịch Gia Như làm, đang hút sì sụp.
“Được chứ, cảm ơn sir Du đã quan tâm đến việc làm ăn.” Dịch Gia Di lập tức gọi Đinh Bảo Thụ đi lấy thực đơn nhỏ có in số điện thoại tới cho Du Triệu Hoa.
Sir Du trịnh trọng gấp lại rồi nhét vào túi, sau đó tươi cười vỗ lên vai Đinh Bảo Thụ: “Chàng trai trẻ, chăm chỉ làm việc, thi vào trường cảnh sát rồi làm cảnh sát nhé.”
Đinh Bảo Thụ đột nhiên được “trưởng bối” bắt chuyện, nhìn về phía Dịch Gia Di cầu cứu với vẻ hơi hoang mang.
“Ha ha ha, sir Du, anh dọa sợ bạn nhỏ rồi.”
“Ha ha, sir Du, rõ ràng anh là một thám tử nhưng sao sinh ra lại có bản mặt đại ca thế?”
Mọi người thay nhau trêu đùa Du Triệu Hoa, Dịch Gia Di vội vàng nhân cơ hội này nhướn mày với Đinh Bảo Thụ, cũng chẳng biết thiếu niên nhỏ có hiểu ý của cô không, mà nhân lúc mọi người đang hi hi ha ha lại quay người chạy mất.
“…” Dịch Gia Di nhìn bóng lưng của Đinh Bảo Thụ, không nhịn được mà gãi cằm, cô ra hiệu cho Đinh Bảo Thụ cảm ơn tổ trưởng Du Triệu Hoa nhưng xem ra cách kiểm soát biểu cảm của mình vẫn chưa ổn thỏa, sau này phải soi gương luyện tập mới được.
Bữa cơm tối nay chủ yếu là “bổ máu.”
Dịch Gia Đống thật sự đặc biệt quan tâm đến sir Phương, tiết heo, tiết gà, gan heo, canh thịt nạc gì đó, mỗi một đĩa, một bát đều rất dụng tâm khiến Phương Trấn Nhạc ăn mà máu nóng bốc lên đầu, nói thật đại đa số người ăn đều sẽ chảy máu mũi.
Du Triệu Hoa không biết đây là bữa ăn bổ máu nên ăn vô cùng đã ghiền, liên tục khen ngon, còn ồn ào nói sau này Dịch Ký chính là nhà ăn của anh ta, không tới ăn thì cũng phải gọi món mang tới.
Dịch Gia Như vừa nghe nói lại có thêm một vị khách muốn gọi giao đồ ăn thường xuyên, không nhịn được mà thở dài đầy phiền não: Không có đơn, vậy nghèo túng cũng rất khổ, nhưng có đơn rồi, buổi tối luôn là cô ta đội gió đội nắng đi giao cho khách, cũng rất khổ nha.
Hóa ra làm một người lớn là rơi vào thế khó xử như vậy.
…
Con phố nhỏ Thâm Thủy Phụ trong đêm vẫn luôn có người qua lại, tuy rằng bầu không khí tối nay lạnh lẽo nhưng người đi đường cũng không ít.
Mấy người vây quanh chậu than lặng lẽ đốt tiền vàng là có người nhà đã qua đời nhiều năm, vừa đốt tiền giấy vừa khóc là sinh ly tử biệt mới xảy ra ở gần đây, người nào đốt vừa có đĩnh vàng vừa có xe giấy, nhà giấy và hầu gái là người có tiền, chỉ có xấp tiền vàng đều là gia đình nghèo khó.
Liếc mắt nhìn qua, ở đâu cũng có thông tin hiện ra, thông qua quan sát luôn có thể nhìn ra được vài thứ.
“Người đang đi tới đằng trước trông say sưa lảo đảo, có khả năng không phải không tin vào ma quỷ, không để ý giữa tháng bảy đương tết Vu Lan không thể uống rượu mà là thật sự thèm rượu như mạng, một ngày cũng không thể bỏ qua.” Du Triệu Hoa mỉm cười thể hiện khả năng phán đoán của mình
Lưu Gia Minh cũng không yếu thế, chỉ vào một đôi nam nữ đang ăn cơm bên bàn nhỏ ở chợ đêm: “Người đàn ông mặc sơ mi đen đó chỉ mải ba hoa chích chòe, cô gái thì mỉm cười lắng nghe, vừa nhìn đã biết là một đôi tình nhân chuẩn vẫn chưa chính thức qua lại, lúc này người đàn ông vẫn chưa đắc thủ, đang cố gắng thể hiện sự uyên bác, hài hước, nhiệt tình giống như khổng tước xòe đuôi.
Còn đôi đang cúi đầu tự ăn phần của mình đó, hơn phân nửa là vợ chồng lâu năm, không nói chuyện cũng không lúng túng, mà muốn nói chuyện cũng không có sức hay cảm xúc gì.
Hừm, cô gái đó vẫn luôn nói chuyện, người đàn ông lại chỉ cười qua loa cho có lệ, không cần nói, đôi này đã yêu được một khoảng thời gian rồi, người nữ muốn kết hôn nhưng người nam lại chưa chơi đủ, cặn bã thật.”
“Oa, anh Gia Minh thật lợi hại quá.” Dịch Gia Di lập tức thò đầu ra khen.
“Sao hả? Vừa rồi tôi phân tích không đủ đặc sắc sao?” Du Triệu Hoa thấy Dịch Gia Di khen Lưu Gia Minh mà lại không khen mình, lập tức kháng nghị.
“Ha ha, tổ trưởng Du cũng rất lợi hại.” Dịch Gia Di vội vàng dựng ngón cái với Du Triệu Hoa.
Dựng ngón cái xong, cô lại nhíu mày thở dài.