Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1450 - Chương 1450 - Chúc Mừng Dọn Nhà Mới 2

Chương 1450 - Chúc mừng dọn nhà mới 2
Chương 1450 - Chúc mừng dọn nhà mới 2

Chương 1450: Chúc mừng dọn nhà mới 2

Anh ta sợ hãi, muốn rời đi, nhưng cửa chính đã bị mấy tên đàn ông cao to chặn lại, họ đang đứng đó vừa đánh nhau vừa thảo luận rốt cuộc Muay Thái với Taekwondo cái nào lợi hại hơn.

Phương Hoài Nam kìm lòng không đậu nhớ lại sản nghiệp nhà mình: chắc là hợp pháp hết nhỉ? Đúng không đúng không? Không có cái nào trái pháp luật đâu nhỉ…

Trong bữa tiệc dọn nhà mới, Dịch Gia Đống mang theo Clara cùng nhau thể hiện tài năng trên ban công nhỏ ngoài gác lửng biệt thự của Dịch Gia Di. Than lửa cháy hừng hực, từng xiên thịt nướng được các bạn nhỏ hỗ trợ làm nhân viên tạp vụ như Dịch Gia Tuấn, Bảo Thụ lần lượt bưng xuống cho các vị khách dưới lầu thưởng thức.

Champagne rượu ngon và món ngon, trái cây điểm tâm và bạn bè nhiệt tình… Khi không có vụ án, mọi người đều dỡ bỏ tấm mặt nạ nghiêm túc lạnh lùng, khôi phục dáng vẻ bình phàm thân thiện vốn có của mỗi người.

Đám người thanh tra Thang của O ký chỉ đến đây một chuyến để ăn mừng. Ăn được hai xiên thịt nướng, uống hai ngụm champagne, mặc dù rất lưu luyến mỹ vị ở đây nhưng sau khi thảo luận với Dịch Gia Đống về sau họ sẽ đến Dịch Ký ăn một bữa đã đời, họ đành phải chia tay với bữa tiệc BBQ hôm nay, lại lần nữa bày tỏ sự chúc mừng đối với Gia Di rồi lần lượt rời đi.

Các đồng nghiệp lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại bạn bè thân mật nhất.

Mỗi người đều đang thưởng thức căn hộ sang trọng này, mọi người đều chân thành cảm thấy vui mừng cho Gia Di.

Chàng trai Đậu Hũ hơi say chống tay bên cửa sổ, cười nói: “Chờ em để dành đủ tiền, em cũng sẽ mua một căn nhà lớn có cửa sổ.”

“Chị cũng đang dành dụm tiền, anh Gia Đống nói nếu sau này Dịch Ký mở rộng thì sẽ cho chị làm bếp trưởng của cửa hàng chi nhánh.” Clara cười nâng ly cụng với chàng trai Đậu Hũ.

“Tôi muốn xây một căn nhà trệt lớn ở nông thôn.” Tần Tiểu Lỗi vẫn nhớ nhung chuyện kiếm được tiền về quê xây nhà trệt.

“Tôi cũng phải vừa học vừa làm, cố gắng kiếm tiền! Vì mục tiêu này, tôi nhất định phải thi đậu đại học Hương Giang!” A Hương cũng sáp lại gần cụng ly với mọi người.

“A Hương định thi chuyên ngành gì?” Gia Di lại gần hỏi. Hiển nhiên đối với chuyện một thiên tài có trí nhớ siêu quần như A Hương có thể thi đậu đại học Hương Giang hay không, mọi người đều không nghi ngờ chút nào.

“Tiền thân của đại học Hương Giang là Thư Viện Tây Y đấy, tôi muốn học y.” A Hương ngại ngùng nói.

“Vậy thì sau nay tôi có bạn bè là bác sĩ rồi.” Gia Di vui vẻ nói.

“Cô vốn đã có bạn bè là bác sĩ rồi.” Bác sĩ pháp y Hứa Quân Hào sáp lại gần nói: “Bác sĩ pháp y cũng là bác sĩ.”

“Ha ha ha…”

“Ha ha…”

Mọi người cười ngả nghiêng, cùng nhau nâng ly.

Màn đêm bao phủ, Gia Di cầm một xiên nấm quan sát vịnh Victoria giờ đây vẫn đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn neon lấp lánh ở cách đó không xa. Ở trong căn nhà của chính mình, bên cạnh là bạn bè và người nhà thân thiết nhất, bụng ăn no căng, trong lòng cũng tràn đầy…

Một ngày nay, Dịch Gia Di hào hứng dọn vào căn hộ sang trọng có thể ngắm cảnh biển ở Tiêm Sa Chủy.

Rất nhiều người đều nói rằng sau khi Madam Dịch dọn vào nơi này, khu nhà này sẽ trở thành nơi an toàn nhất Hương Giang chỉ sau Dịch Ký.

[Vở kịch ngắn 1]

Đêm khuya thanh vắng, Gia Di bỗng đói bụng nên nhổm dậy định đi nấu một tô mì. Phương Trấn Nhạc lại đè cô nằm xuống giường:

“Để anh nấu mì cho em ăn.”

Tiếng lạch cạch loảng xoảng truyền ra từ nhà bếp. Nửa giờ trôi qua, Phương Trấn Nhạc bưng một tô mì cà chua trứng vào phòng, bàn nhỏ đã được đặt lên giường, tô mì được đặt trên bàn, Gia Di bắt đầu cầm đũa ăn mì.

Mùi thơm chua của cà chua được bọc quanh hơi nước xộc vào khoang mũi, thơm đến mức khiến cô híp mắt.

Nấu mì thoạt nhìn rất đơn giản, trên thực tế lại rất khó để nấu ngon miệng. Mì nấu lâu sẽ bị bở, nấu không đủ lâu thì lại không chín kỹ, phải nấu vừa đủ thời gian, sợi mì mới mềm dẻo ngon miệng.

Lúc nấu mì, rất rõ ràng anh Nhạc rất cẩn thận, hơn nữa… Chỉ có những người từng nấu mì không chỉ một lần mới biết, trong khoảng thời gian từ lúc múc mì vào tô đến khi bưng đến trước mặt thực khách, sợi mì cũng sẽ bị nước lèo nóng hổi nấu thêm một lát, cho nên trước khi ra nồi, mì phải hơi sống mới được.

Nhưng chỉ được phép để sợi mì bị sống chút xíu thôi, không thể sống nhiều, không thể sống quá ít, hỏa hậu thật sự rất khó miêu tả, khi nào nấu quen tay thì tất nhiên sẽ tự nắm rõ.

Ý thức được có lẽ anh Nhạc đã chuẩn bị rất nhiều từ trước để khoe khoang tay nghề nấu mì trước mặt mình, trong lòng Gia Di hơi cảm động.

Mỗi một sợi mì đều bọc nước sốt cà chua hơi đặc sệt, hòa lẫn với mùi thơm của trứng, mùi bột mì và gia vị vừa đúng, đây là hương vị mà Gia Di thích nhất.

Ăn một ngụm mì, uống một ngụm nước lèo nóng hổi, con người sẽ nảy sinh cảm giác hạnh phúc thỏa mãn tràn đầy.

Cô ăn đến mức gò má đỏ rực, mồ hôi chảy ra từ thái dương, trên mặt lộ ra biểu cảm tràn đầy sung sướng thỏa mãn.

Nhìn dáng vẻ của Gia Di, cuối cùng Phương Trấn Nhạc thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng nở nụ cười.

Dịch Gia Đống chăm sóc các em quá chu đáo, phải là người như thế nào mới không bị anh cả Dịch nghiền áp quá nhiều? May mắn… May mà mình âm thầm học tay nghề nấu món mì trứng cà chua mà Gia Di thích nhất từ chỗ Dịch Gia Đống, không bị mất mặt xấu hổ, lòng tự tin của Phương Trấn Nhạc dần dần tăng vọt.

Mặc dù anh không được mọi người khen ngợi là tính cách dịu dàng ấm áp như đầu bếp Dịch, nhưng xem ra cũng có tiềm năng chăm sóc người khác đấy chứ.

Phương Trấn Nhạc dường như cảm nhận được cảm giác bị người khác ỷ lại. Nhìn cô ăn mì ngon lành, cả trái tim anh đều được nhồi đầy niềm hạnh phúc.

Thì ra, khi tình yêu của mình được người khác tán thành, mình sẽ cảm thấy thỏa mãn đến nhường này.

Bất chấp lúc này cô còn đang ăn mì, bàn tay của anh bắt đầu không thành thật, nụ hôn cũng dừng lại trên đỉnh đầu của cô.

“Ưm… Em vẫn đang ăn…”

“Lát nữa ăn tiếp.”

“Không được, mì sẽ bị nở mất…”

“Anh nấu cho em tô khác.”

“Ê… A… Ưm…”

Xong việc, Gia Di thỏa mãn cuộn mình trong lòng Phương Trấn Nhạc, trước khi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, cô nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Tô mì này, anh Nhạc đã học nấu rất lâu đúng không…”

“…” Phương Trấn Nhạc hơi lúng túng cọ cánh tay của cô.

Muốn âm thầm cưng chiều một thám tử quá khó, chuyện gì cô ấy cũng phát hiện được hết.

[Vở kịch ngắn 2]

Tần Tiểu Lỗi ngồi bên ngoài văn phòng phỏng vấn cương vị, khẩn trương cào ngón tay.

Cuối cùng đến lượt mình, cậu ta suýt nữa ngộp thở.

Cậu ta nấc một tiếng rồi mới gõ cửa vào phòng, khi ngẩng đầu nhìn ba vị giám khảo, Tần Tiểu Lỗi lập tức nhận ra người ngồi ngoài cùng bên trái lại chính là cảnh sát Dịch Gia Di.

Trước mặt cô đặt tấm bảng chức vị mới nhất của mình: [Dịch Gia Di – thanh tra tập sự của tổ trọng án Tây Cửu Long]

Bình Luận (0)
Comment