Chương 1451: Ngoại truyện 2: Bát Tiên Đạo Quan: Hỏa hoạn vô tình 1
Dựa theo [Quy định về công viên ngoại ô và địa khu đặc biệt] ở Hương Giang, bất cứ kẻ nào làm tổn hại hoặc ngắt hái bất cứ thực vật và bộ phận của nó ở công viên ngoại ô và địa khu đặc biệt mà chưa được sự cho phép của chính quyền thì mức phạt tiền tối cao là 2000 đô la Hồng Kông, tạm giam 3 tháng tù.
Nhưng có thể hái nấm.
Hàng năm, Cục Bảo tồn và Quản lý nông nghiệp thủy hải sản Hương Giang đều dùng đủ mọi biện pháp để hô hào dân chúng đừng hái nấm. Đa số dân chúng đều không thể phân biệt nấm độc và nấm ăn được bằng mắt thường —— bình thường trông chúng rất giống nhau.
Nhưng hàng năm vẫn có rất nhiều người dân nhập viện vì ăn nhầm nấm độc. Đối với rất nhiều người mà nói, việc gieo trồng và ngắt hái có sức hấp dẫn không thể kháng cự.
Đám lão đạo sĩ sống tại Bát Tiên Đạo Quan trong công viên ngoại ô Bát Tiên Lĩnh rất am hiểu giám định các loại nấm, từ đó tổ chức hoạt động “hành trình tìm sự bình yên cho tâm hồn” với chu kỳ 7 ngày, bắt đầu từ khoảng thời gian có thể ngắt hái nấm.
Sống tại thành phố Hương Giang nhịp sống nhanh đến mức khiến con người ta mệt mỏi không kịp thở, tâm hồn cũng rã rời, đắm chìm trong sự mê mang, vậy thì hãy đến Bát Tiên Đạo Quan. Không có điện thoại, không bị sếp lớn réo tên bất cứ lúc nào, không có bạn bè người thân xoi mói cuộc sống của mình, bạn có thể sống một cuộc sống nguyên thủy ngăn cách với thế nhân ở ngoại ô này, mặt trời mọc thì bắt đầu làm việc, mặt trời lặn thì dừng tay nghỉ ngơi. Gần gũi với thiên nhiên, ngắt hái nấm dại, ăn những món ăn tốt cho sức khỏe không có chất phụ gia, gột rửa tâm hồn, buông bỏ ngã chấp, tìm kiếm chính mình với tâm hồn và thể xác khỏe mạnh hơn.
Dự án này vừa được đưa ra thị trường, khách hàng tham gia hành trình tìm kiếm sự bình yên cho tâm hồn đợt đầu là hai người thanh niên.
Một trong hai người là một cô gái xinh đẹp từ nhỏ đã là học sinh giỏi, đạt được hạng nhất trong mỗi kỳ thi, đậu vào trường học chất lượng tốt nhất, suốt quá trình học tập đều nhận được sự khen ngợi của thầy cô và bạn bè mãi đến khi tốt nghiệp đại học. Tuy nhiên quy tắc trong xã hội này không đơn giản như ghế nhà trường, một người đã quá thích nghi với môi trường học đường bỗng nhiên bị ném vào chiếc chảo nhuộm với đủ mọi quy tắc phức tạp rườm rà… Mặc dù cô ấy vẫn tìm được một công việc tốt, song những người bạn ngày xưa không học giỏi bằng cô ấy đã lần lượt trở thành quản lý tầng trung của các doanh nghiệp đang phát triển mạnh mẽ, còn cô ấy chỉ có thể làm một nhân viên tài vụ tầm thường trong một doanh nghiệp đang trên đà đi xuống. Điều đó khiến tâm trạng của cô ấy bị mất cân bằng, cảm thấy mình là một kẻ thất bại, tâm lý càng ngày càng không khỏe mạnh. Vì thế cô ấy đã quyết định đến đạo quan để “diệt trừ ngã chấp”, cô ấy không muốn mình tiếp tục nảy sinh ý nghĩ “mình nên làm thế nào”, “xã hội này nên làm gì cho mình”, “người khác nên đối xử với mình kiểu gì”, “người khác sẽ đối xử với mình kiểu gì”... Cô ấy cần rời bỏ ánh mắt theo dõi của những người chung quanh, yên tĩnh để tìm lại chính mình.
Một người khác là chàng trai trẻ thất tình, không chấp nhận được cú sốc thất tình, cảm thấy người chung quanh dường như đều nhìn mình bằng ánh mắt thương hại và tò mò, thế nên anh ta định trốn ra ngoài để chữa trị vết thương lòng, nhân tiện thay đổi trạng thái tâm lý quá mức nhạy cảm yếu ớt.
Trả tiền để làm việc cực khổ trong đạo quan, thế mà họ còn rất vui sướng.
Ban ngày mặt trời vừa mọc, các tiểu đạo sĩ sẽ dẫn hai người họ đi nhặt củi, hái nấm, sau khi về nhà sẽ lựa nấm độc vứt đi theo sự hướng dẫn của lão đạo sĩ, rửa sạch bùn đất dính trên số nấm còn lại một cách đơn giản, sau đó chia nấm vào từng chiếc thùng dựa theo phẩm chất của chúng rồi đóng gói, bán cho thương nhân đến đạo quan thu mua nấm dại.
Số tiền kiếm được không liên quan tới họ, nhưng khi phát hiện một loài nấm mới, họ vẫn sẽ hô to gọi nhỏ mà không thấy chán ngấy, lúc hái nấm xong mà cây nấm vẫn rất hoàn chỉnh, họ sẽ cảm thấy vô cùng thỏa mãn và sung sướng.
Chiếc giỏ nhỏ đeo trên cánh tay không quá nặng, nhưng nó càng nặng, họ sẽ càng vui vẻ.
Ban đêm họ không còn bị mất ngủ. Bầu trời trong xanh trống trải không bị nhà cao tầng che khuất, từng ánh sao lấp lánh sáng ngời, đẹp đến mức khiến người ta ngắm nghía mãi không thấy mỏi mệt.
“Sao này cô cậu còn đến đây không?” Sau khi xử lý xong công việc một ngày, lão đạo sĩ dẫn họ ngồi trong sân vườn hái lá trà, cười hỏi.