Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1452 - Chương 1452 - Ngoại Truyện 2: Bát Tiên Đạo Quan: Hỏa Hoạn Vô Tình 2

Chương 1452 - Ngoại truyện 2: Bát Tiên Đạo Quan: Hỏa hoạn vô tình 2
Chương 1452 - Ngoại truyện 2: Bát Tiên Đạo Quan: Hỏa hoạn vô tình 2

Chương 1452: Ngoại truyện 2: Bát Tiên Đạo Quan: Hỏa hoạn vô tình 2

“Còn đến.” Hai người gần như đồng thanh trả lời.

Mưa đầu mùa vẫn chưa đến, thời tiết đã nóng bức hơn một tuần.

“Thời tiết năm nay phiền lòng thật.” Các đạo sĩ trải củi gỗ nhặt được hôm nay ra mặt đất thông gió phơi khô, sau đó đặt mẹt đựng gạo hoặc nấm lên trên củi gỗ, cùng nhau phơi khô, tránh cho bị ẩm ướt mục rữa.

“Hai ngày nay hình như Vượng Tài ăn đồ hỏng nên cả ngày cứ ủ rũ mãi, không thấy lắc đuôi.”

“Ngày mai tôi dẫn nó vào thôn khám thú y.” Đạo sĩ trẻ tuổi đi đến bên ổ chó, vỗ đầu Vượng Tài.

Trăng lên đầu cành, đạo quan đã được dọn dẹp sạch sẽ. Sau khi hoàn thành toàn bộ công việc của ngày hôm nay, mọi người lần lượt trở về phòng mình, nằm trong căn phòng được dựng bằng gỗ, lắng nghe tiếng côn trùng kêu rả rích và tiếng cây cối lắc lư xào xạc do gió thổi qua, chìm vào giấc ngủ say sưa.

Đêm nay, Bát Tiên Đạo Quan dưới chân núi Bát Tiên Lĩnh bị cháy hừng hực. Người dân trong thôn chỉ một lòng muốn dập lửa cứu người, thậm chí không bận tâm tới hỏa thế đã cháy lan đến ruộng đất của mình, thế mà vẫn không thể cứu được bất cứ ai.

Trời hanh khô dễ bắt lửa, hỏa thế hừng hực vây khốn người trong dạo quan. Ban đầu dân làng chạy đến cứu hỏa còn có thể nghe thấy tiếng cầu cứu trong quan, nhưng dần dần chỉ còn tiếng lửa cháy tí tách.

Tiếng nổ đùng đùng, mọi người hất từng chậu từng chậu nước vào đám cháy, chạy từng chuyến từng chuyến, nghe tiếng nhà cửa sập xuống, nghe thấy tiếng rên rỉ đứt quãng và tiếng gào thét dữ dội, cả tiếng kêu khóc của không biết là dân làng nào đến cứu hỏa.

Sơn đạo khó đi, khi xe cứu hỏa chạy đến thì hỏa thế đã không thể cứu vãn được nữa.

Các đội viên cứu hỏa tưới nước chung quanh đạo quan, thông qua cách hạ nhiệt độ hữu hiệu để khống chế hỏa thế, sau đó dần dần dập tắt ngọn lửa bên trong.

Các dân làng cũng bắt đầu công việc hỗ trợ dưới sự chỉ huy của lính cứu hỏa. Rất nhiều người đã mệt mỏi đến mức không nhấc nổi cánh tay, cảm xúc mất khống chế ngã ngồi dưới đất gào khóc.

“Đêm qua, Bát Tiên Đạo Quan dưới chân Bát Tiên Lĩnh ở vùng đông bắc Tân Giới đột nhiên bốc cháy. Đối với nguyên nhân gây ra hỏa hoạn, cảnh sát vẫn đang trong quá trình xác nhận… Không một ai trong đạo quan còn sống, số người thiệt mạng cụ thể vẫn đang được thống kê…”

Lúc ăn bữa sáng, Gia Di nghe thấy kênh thời sự đang thông báo vụ thảm kịch do hỏa hoạn gây ra.

Trong khung cảnh lắc lư được chiếu trên màn hình còn xuất hiện thanh tra Vương Kiệt Vượng – người từng cùng cô tham gia phá vụ án giết người diệt môn liên hoàn – và tổ trưởng Hugo của anh ta.

Gia Di dừng động tác ăn cơm, chẳng lẽ vụ hỏa hoạn này không chỉ đơn giản là sự cố ngoài ý muốn?

Gia Di qua loa giải quyết bữa sáng, xách ba lô rồi chạy ra khỏi nhà. Trên đường gặp được láng giềng và quản gia mặc âu phục đang tuần tra vật nghiệp trong khu chung cư đều lần lượt chào hỏi với Dịch Gia Di, cô cũng gật đầu đáp lại từng người một, sau đó rẽ vào tầng hầm đỗ xe tìm được xe của mình, đạp chân ga chạy thẳng đến sở cảnh sát.

Tiến vào sở cảnh sát Du Ma Địa bật điều hòa hết cỡ, tất cả những người mà cô gặp được đều đang thảo luận về tin tức vụ hỏa hoạn chiếu trên TV hồi sáng.

“Toàn bộ đạo sĩ trong đạo quan đều bị thiêu sống hết, thật sự quá thảm…” Chị Nhân bưng bữa sáng, vẻ mặt đau khổ, tiếc hận than thở từng câu.

“Gần đây thời tiết hanh khô mà, trời lại không mưa nữa chứ, tôi cũng sắp bị lột da mất rồi.”

“Cho dù trời hanh khô dễ bắt lửa, mấy thứ như đèn dầu nè, đèn Trường Minh nè, bị chuột làm đổ gây ra sự cố ngoài ý muốn này thì cũng không thể nào không có người trốn thoát ra ngoài được.”

“Đúng đấy, nếu chỉ là sự cố ngoài ý muốn, do đèn dầu bắt lửa thì chắc chắn cũng sẽ bắt đầu cháy từ một căn phòng nào đó, dần dần lan tràn ra bên ngoài, thế thì vẫn có thể trốn thoát từ cửa trước cửa sau cơ mà. Cho dù mọi người còn muốn nán lại để dập lửa thì không có chuyện không một ai thoát ra ngoài được.”

Đám cảnh sát chỉ nói hai ba câu đã chỉ rõ điều quái dị trong vụ hỏa hoạn này.

“Chị Thập Nhất, chào buổi sáng ~”

“Madam Dịch, cô có xem tin thời sự buổi sáng không? Thảm thiết quá…”

“Thanh tra Dịch, đến đây ăn bánh tart trứng đi, tôi tự làm đấy nhé!”

Dịch Gia Di nhận lấy bánh tart trứng, tựa lưng bên bàn cùng người khác ngẩng đầu xem tin thời sự được chiếu trên TV nhỏ treo tường.

Bình Luận (0)
Comment