Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1454 - Chương 1454 - Ngoại Truyện 2: Bát Tiên Đạo Quan: Hỏa Hoạn Vô Tình 4

Chương 1454 - Ngoại truyện 2: Bát Tiên Đạo Quan: Hỏa hoạn vô tình 4
Chương 1454 - Ngoại truyện 2: Bát Tiên Đạo Quan: Hỏa hoạn vô tình 4

Chương 1454: Ngoại truyện 2: Bát Tiên Đạo Quan: Hỏa hoạn vô tình 4

Tất cả mọi thứ tại hiện trường đều khiến người ta thấy mà rợn người. Ánh mắt của mỗi người đi qua đi lại trong hiện trường hỏa hoạn đều có vẻ phờ phạc mờ mịt. Đối mặt với tai họa nhường này, con người khó tránh khỏi cảm thấy mình quá nhỏ bé, cảm giác bất lực vì đối mặt với sự áp chế của thiên nhiên ấy đã hoàn toàn xâm chiếm tâm lý của mỗi người trong ngày hôm nay.

Một loại mùi lạ khó có thể miêu tả thành lời tràn ngập trong không khí, như mùi thức ăn bị đốt cháy, mùi than củi cháy xém, còn có mùi rất kỳ lạ, khó có thể nói rõ…

Gia Di lau mặt một phen, quay sang gật đầu với đám Tam Phúc rồi băng qua đám nhân viên dính đầy than bụi trên người đằng trước, thẳng về phía xe cảnh sát đỗ trước cổng đạo quan.

Vương Kiệt Vượng đang chỉ huy cảnh sát tuần tra lần lượt hỏi thăm thân phận của những người có mặt tại hiện trường. Người dân đến đây cứu hỏa đều được mời rời khỏi khu vực giăng dây cảnh báo, chỉ để lại các cảnh sát hỗ trợ tái hiện quá trình cứu hỏa. Lính cứu hỏa được dẫn sang bên kia, cũng phải lấy khẩu cung.

Bởi vì ai nấy đều mặt xám mày tro, hai vòng tro đen quây quanh cánh mũi, thế nên để phân chia người nào đã được lấy lời khai, các thám tử của tổ trọng án sẽ đóng dấu lên cổ tay của mỗi người…

Trật tự đang dần dần được xây dựng.

Khi Gia Di đến gần thì bị cảnh sát tuần tra ngăn cản, cô lập tức đưa ra thẻ cảnh sát của mình.

Cảnh sát tuần tra nhìn lướt qua, cuối cùng mới thoát khỏi trạng thái bận bịu đến mức không rảnh quan sát gương mặt của người chung quanh, ngẩng đầu lên nhìn Dịch Gia Di rồi nghiêm lễ chào: “Madam Dịch!”

“Vất vả cho anh.” Gia Di vỗ vai đối phương, sau đó vẫy tay gọi đám Tam Phúc, mọi người lần lượt đưa ra thẻ cảnh sát của mình cho cảnh sát tuần tra xem xét, lúc này mới cùng nhau tiến về phía Vương Kiệt Vượng.

Vương Kiệt Vượng vừa kết thúc báo cáo ngắn gọn với cấp trên, quay sang thì thấy Dịch Gia Di nên vội vàng nghênh đón.

“Madam Dịch!”

Gia Di bắt tay với anh ta, sau đó đi thẳng vào chủ đề: “Tình huống hiện tại sao rồi?”

Vương Kiệt Vượng mặt nhăn mày nhó, quay đầu nhìn về phía đạo quan, báo cáo từng mục cho Dịch Gia Di:

“Đã phát hiện được 14 thi thể, đều đã khiêng ra ngoài đặt trước cổng đạo quan, che vải trắng. Đa số thi thể được khiêng ra từ nơi nào, tư thế hoạt động trước khi chết là gì… Cứu người quan trọng hơn, mọi người đều mong chờ có lẽ vẫn có người còn sống nên ai nấy đều vội vã dập lửa cứu người, thế nên toàn bộ ký ức tại hiện trường đều bị quên hết.”

“Có rất nhiều dân làng chạy đến cứu hỏa, tất cả đều là hành vi tự phát, có một số người bị bỏng do lửa mà vẫn tiếp tục bôn ba khiêng nước hỗ trợ dập lửa, ai cũng hy vọng mau chóng dập tắt hỏa hoạn, nhanh hơn một chút, lỡ như có thể cứu sống dù chỉ là một người từ vụ hỏa hoạn này thì sao…”

Giọng Vương Kiệt Vượng khô khốc. Anh ta khó chịu vò đầu rồi mới nói tiếp:

“Dấu vết bên ngoài đạo quan đều bị hủy hoại gần hết.”

“Sir Vương, lại phát hiện thêm một thi thể.” Hugo hỗ trợ khiêng một thi thể từ trong đạo quan, sau đó lập tức quay lại đây báo cáo: “Đến bây giờ đã là 16 thi thể… Phát hiện mới nhất là quan chủ được tìm thấy bên cạnh chum nước, chắc là ông ấy định khiêng nước cứu hỏa… Tôi đã đánh dấu sơ đồ vị trí và tư thế lúc tìm thấy bên ngoài thi thể.”

“Vất vả cho cậu.” Vương Kiệt Vượng gật đầu.

“Madam Dịch.” Lúc này Hugo mới sốt sắng quay sang chào hỏi với đám người Dịch Gia Di.

“Chị Thập Nhất, cô cũng thấy được tình huống hiện tại rồi đấy. Tôi có linh cảm cho dù vụ án này được kết luận là có kẻ cố ý phóng hỏa giết người thì e rằng vẫn sẽ rất khó tìm được manh mối. Khi nãy tôi đã hỏi ngẫu nhiên mấy người dân, họ đều không thấy bất cứ nhân vật khả nghi nào. Đêm khuya mọi người đều nằm ngủ trong nhà, không biết là ai phát hiện đạo quan bốc cháy đầu tiên rồi kêu la khiến hầu như người trong thôn đều tỉnh giấc, trưởng thôn triệu tập trai tráng trong thôn tự nguyện cứu hỏa, thế nên họ đều chạy đến đây…” Trong lòng Vương Kiệt Vượng rất khó chịu, cần sự giúp đỡ của Dịch Gia Di nên xưng hô cũng thay đổi, trực tiếp gọi cô là chị giống đám Tam Phúc:

“Bắt tôi phá án… Tôi thật sự không thấy hy vọng nào cả. Chị Thập Nhất, cô phải giúp chúng tôi.”

Bình Luận (0)
Comment