Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 147 - Chương 147 - Là May Mắn Thôi

Chương 147 - Là may mắn thôi
Chương 147 - Là may mắn thôi

Chương 147: Là may mắn thôi

Tổ trọng án Tây Cửu Long chúng ta đại khái cũng chỉ có một thám tử có thể sở hữu loại phong cách này!”

Lưu Gia Minh chỉ vào đầu mình: “Thứ này không chỉ phải nhìn kinh nghiệm mà còn phải dựa vào thiên phú nữa đấy.”

“Thật lợi hại.” Dịch Gia Di ra sức gật đầu.

Phương Trấn Nhạc đi đằng trước lỗ tai dần đỏ lên, bước chân cũng vô thức trở nên chậm dần, cơ thể dường như kéo gần khoảng cách với Lưu Gia Minh và Dịch Gia Di hơn rất nhiều.

“Thẳng đến khi cô tới mới có người sánh ngang sir Phương, cơ mà, có đôi khi cô quá buông thả phóng khoáng, không có logic rõ ràng bằng sir Phương có thể móc nối các mắt xích lại với nhau, nhưng trực giác của cô hình như rất lợi hại, song, tôi vẫn phải quan sát thêm một chút, xem cô là may mắn hay là lợi hại thật sự.” Lưu Gia Minh vểnh môi với Dịch Gia Di, tỏ vẻ bây giờ mình vẫn chưa phục cô, muốn cô tiếp tục nỗ lực.

“Là may mắn thôi ạ, tôi còn phải học hỏi anh Gia Minh và mọi người nhiều.”

“Ha ha ha…” Lưu Gia Minh bị lời dỗ dành rất khiêm tốn lại ngoan ngoãn ngốc nghếch của cô chọc cười, biết rõ cô chỉ đang khách sáo nhưng vẫn không nhịn được mà vui vẻ.

Hai người nói chuyện, đi theo Phương Trấn Nhạc vòng vào trong ngõ nhỏ bên đường Cây Phong.

Một bà cụ còng lưng đang nhặt một cái chai nhựa rỗng bị vứt trong ngõ, bà ta vặn nắp chai, vẩy sạch nước uống còn thừa bên trong rồi lại khó khăn đứng thẳng lưng lên, nhét chai nhựa vào trong chiếc xe ba bánh để một bên.

Trên xe nhỏ còn có rất nhiều quýt đang đợi bán, tất cả đều to tròn, trông có vẻ rất ngọt.

Ánh mắt của cô em khờ khạo Dịch Gia Di đột nhiên sắc bén hẳn lên.

“Anh Nhạc, tôi muốn mua mấy quả quýt.” Dịch Gia Di bước nhanh tới bên tay phải của Phương Trấn Nhạc, hô hấp vô thức trở nên dồn dập.

Phương Trấn Nhạc dường như phát hiện ra điểm khác thường của cô, anh quay đầu nhìn cô rồi lại nhìn bà cụ đẩy xe ba bánh kia, móc một đồng tiền Hồng Kông từ trong túi ra đưa cho Dịch Gia Di: “Mua đi.”

“Không cần đâu…” Dịch Gia Di có tiền trong túi mình.

Nhưng Phương Trấn Nhạc đã nhét tờ tiền mặt vào tay cô.

Hai người sóng vai nhau đi về phía bà cụ bán quýt, con mắt đục ngầu của đối phương nhìn ba người bọn họ rồi lại cúi mắt xuống với vẻ lười biếng, lưng vẫn còng như cũ, chậm rãi đẩy chiếc xe đi.

Ở một đầu khác của con ngõ có người đang ngồi xổm đốt giấy, thi thoảng truyền ra tiếng tanh tách của đốm lửa nổ giống như tiếng nức nở nhẹ nhàng của người.

Dịch Gia Di đi đến bên cạnh chiếc xe ba bánh nhỏ rồi dừng lại, bà cụ cũng dừng bước, yên tĩnh đợi khách lựa quýt và kiểm tra quýt.

Phương Trấn Nhạc đứng bên cạnh cô cảnh sát trẻ, thấy cô cầm một quả quýt lên ước lượng, ánh mắt chuyển từ quả quýt trong tay cô lên những quả quýt khác đặt trên xe, đôi mày của anh từ từ nhíu xuống, đồng tử co rút lại.

Dịch Gia Di quay đầu đối diện với anh, thấy ánh mắt anh cũng biết sir Phương đã phát hiện ra điểm khác thường rồi.

“Vôi.” Giọng nói của anh rất trầm thấp, chỉ có cô nghe được.

Dịch Gia Di gật đầu.

Lưu Gia Minh đi qua thấy hai người này ở nơi đó mắt đi mày lại, khi thì gật đầu khi thì trừng mắt.

Tình huống gì đây? Sao anh ta lại không hiểu gì hết?

Dịch Gia Di im hơi lặng tiếng mua sáu quả quýt, sau đó lướt qua vai bà cụ, đi thẳng tới một bên khác.

Lưu Gia Minh duỗi tay định lấy quýt ăn lại bị Dịch Gia Di vỗ vào tay.

Sau khi vòng ra khỏi ngõ nhỏ, cô lập tức lôi túi vật chứng ra, cẩn thận nhét quýt vào.

“?” Lúc này, Lưu Gia Minh mới trợn tròn mắt, cảm thấy không đúng. Cậu ta quay lại thò đầu nhìn ra phía sau, chỉ thấy bà cụ bán quýt đó vẫn chậm rãi đi đường như cũ, vừa không khẩn trương vừa không quay đầu lại nhìn bọn họ.

Cậu ta chỉ vào bóng lưng của bà cụ với vẻ không chắc chắn cho lắm: “Không phải chứ?”

“Lén lút bám theo.” Phương Trấn Nhạc nói xong đã đi đến một gia đình ở đầu ngõ mượn điện thoại, để lại ba chữ vào Bb-call của Du Triệu Hoa: [Gọi lại, gấp.]

Chỉ đợi tầm ba phút, Du Triệu Hoa đã gọi điện lại.

“Phát hiện ra một manh mối, tôi có vài suy đoán, anh giúp tôi xem thử.” Phương Trấn Nhạc trực tiếp mở lời, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con ngõ mà Lưu Gia Minh đang đi.

“Được, sir Phương, cậu nói đi.” Du Triệu Hoa nghiêm túc đáp.

Bình Luận (0)
Comment