Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 148 - Chương 148 - Được, Chúng Tôi Sẽ Đi Ngay

Chương 148 - Được, chúng tôi sẽ đi ngay
Chương 148 - Được, chúng tôi sẽ đi ngay

Chương 148: Được, chúng tôi sẽ đi ngay

“Anh đi vòng quanh khu vui chơi Sycamore, là công viên thông từ ngõ nhỏ bên đường Cây Phong ra ấy, xem có khối thi thể nào mới bị ném không.”

“Được, chúng tôi sẽ đi ngay.” Du Triệu Hoa nói xong đã cúp máy.

Phương Trấn Nhạc lập tức dẫn Dịch Gia Di đang đợi đến sốt ruột bước nhanh đuổi theo hướng mà Lưu Gia Minh vòng đi, cũng may bà cụ bán quýt dạo đó đi rất chậm, vừa vòng ra khỏi đầu ngõ, bọn họ đã trông thấy Lưu Gia Minh đang đứng trước một tủ kính bên đường, giả bộ ngắm nghía quần áo trong tủ kính để người bị theo dõi không nghi ngờ gì.

Bà cụ đó đi phía trước cách cậu ta chừng bốn, năm mét, có vẻ như không hề phát hiện ra.

Dịch Gia Di và Phương Trấn Nhạc đi qua đó, liếc mắt nhìn vào tủ kính mà Lưu Gia Minh đang “ngắm nghía”, bên trong bày toàn áo cưới cô dâu.

“Thập Nhất, nhìn xem, thích cái nào?” Lưu Gia Minh thuận miệng hỏi chơi.

“Thích hết ạ.” Dịch Gia Di cũng thuận miệng đáp.

“Oa, người tham như cô thật sự không nhiều đâu.”

“Đi.” Phương Trấn Nhạc duỗi khuỷu tay móc vào người Lưu Gia Minh, đối phương sắp đi vào ngõ đối diện rồi, bắt đầu giả bộ làm du côn dạo phố.

Phương Trấn Nhạc thì lại hạ khuỷu tay với Dịch Gia Di, sau đó hất cằm xuống với cô.

Bà cụ trước mặt đi được một lúc dường như mệt rồi, đột nhiên dừng lại mò mẫn bên trong thùng xe, khi làm động tác này cơ thể cũng hơi nghiêng.

Tư thế này của bà ta vừa vặn có thể liếc thấy người phía sau từ khóe mắt.

Dịch Gia Di lập tức ý thức được không thể để bà ta phát hiện ra bọn họ, cô cụp mắt xuống, biết rõ Phương Trấn Nhạc duỗi khuỷu tay ra là có ý gì, mới giơ tay móc vào cánh tay anh, cơ thể dựa lại gần anh, lại kéo anh dựa vào vách tường, vừa cười vừa nói nhỏ: “Trên vỏ quýt này có một tầng vôi, vừa rồi lúc tôi lựa bị vôi dính lên tay, nếu người bị hại từng mua quýt của bà cụ này vậy trong móng tay có vụn vôi cũng rất hợp lý, nhưng tại sao trên quả quýt này lại có vôi? Là quýt ở đâu cũng có hết sao?”

“Trong quá trình quýt sinh trưởng để ngăn ngừa bị nắng phơi hỏng, người ta sẽ phun nước vôi lên để ngăn sáng.” Phương Trấn Nhạc thấp giọng đáp, khóe mắt từ đầu đến cuối luôn nhìn chằm chằm vào bà cụ.

Động tác của đối phương rất chậm, làm gì cũng phải rất lâu, lúc này vẫn đang ở góc độ có thể nhìn thấy bọn họ.

“Khi ăn quýt, vỏ quýt sẽ bị lột ra, số vôi này không vào miệng nên chắc hẳn sẽ không sử dụng vôi dùng trong thực phẩm có độ tinh khiết rất cao.” Phương Trấn Nhạc lại duỗi hai cánh tay chống hai bên cánh tay của Dịch Gia Di, giam cô lại giữa mình và tường để bà cụ không nhìn thấy rõ mặt của Dịch Gia Di.

Khi anh cúi đầu nói chuyện với cô thật sự giống như đôi tình nhân đi dạo phố đêm, đang dựa vào bên đường tán tỉnh nhau.

“Vôi nhiều tạp chất rất có khả năng sẽ giống với vôi mà chúng ta phát hiện được.” Đầu óc Dịch Gia Di nhanh chóng xoay chuyển, không ngừng tổng hợp và liên kết những manh mối bọn họ hiện có và nội dung mà mình nhìn thấy trong dòng chảy hình ảnh.

Ngay từ cái liếc mắt đầu tiên khi trông thấy bà cụ này, cô đã nhận ra đó là bà lão trong dòng chảy hình ảnh lúc tiếp xúc với thi thể nguyên vẹn đó của tổ A, khi nhìn thấy hung thủ giết người, bà ta cũng đã xuất hiện trong phòng hung thủ, kéo túi phế phẩm đi và nhặt những quả quýt lăn trên sàn.

Bây giờ phân tích sự tương quan giữa các manh mối và bà cụ này, nghĩ thế nào cũng thấy khớp hết.

“Bà cụ đi dạo xung quanh rất thích hợp để vứt xác và tìm kiếm người bị hại.” Phương Trấn Nhạc gật đầu.

“Đúng vậy, anh Nhạc thật lợi hại, sao chuyện gì anh cũng biết hết vậy?” Cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh dưới ánh trăng, trong đáy mắt tràn đầy vẻ tôn kính và khâm phục.

Người đàn ông làm sao có thể chịu được ánh mắt như vậy, Phương Trấn Nhạc điều tra phá án chưa bao giờ từng phân tâm lại trong nháy mắt đột nhiên quên mất tại sao mình lại ở đây.

“Thường thức.” Bản năng muốn khoe khoang với nữ giới khắc vào trong xương cốt của người đàn ông lập tức gây chuyện, anh nhất thời nhanh miệng, vậy mà lại là màu mất rồi.

Bình Luận (0)
Comment